Trên ngã tư đường của Lâm Hải, một chiếc xe việt dã đang chậm rãi tiến về phía trước.
Ở hàng đầu xe là một người trẻ tuổi đang cầm lái, khóe miệng của anh ta co giật liên tục.
Mà Tần Quốc Thành đang ngồi trên ghế phó lái, mồm miệng ba hoa nói không ngừng nghỉ!
Hàng ghế phía sau là ba người Nguyễn Vũ Đồng!
Lúc này bọn họ đã không còn giữ được sự bình tĩnh nữa.
Bởi vì chuyện mà Tần Quốc Thành vừa kể cho bọn họ nghe khi nãy đã hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi nhận thức của họ.
Người Gác Đêm là cái gì, tổ chức thần bí! Là người canh giữ an ninh của thế giới này!
Tại sao nói Lê Văn Vân là người mạnh nhất thế giới này, đó là bởi vì xuất thân của anh khó có thể liệt kê được hết.
Người giàu nhất Giang Thành cũng không có tư cách để quỳ dưới chân Lê Văn Vân.
Một loạt những câu này đã gây ra cú sốc vô cùng lớn cho bọn họ!
Khi nãy Lê Văn Vân đã ra tay trước mặt họ, thân phận Người Gác Đêm e rằng không thể giữ kín được nữa.
Vì vậy Tần Quốc Thành mới nói thẳng ra cho họ biết, sau đó lại bắt bọn họ giữ bí mật như Đỗ Thương Bắc trước kia là được!
Thế nên Tần Quốc Thành đã nói hết mọi chuyện về thân phận Lê Văn Vân và sự tồn tại của Người Gác Đêm cho ba người họ biết.
Ông ta lúc này vẫn đang nói không ngừng nghỉ: “Lê Văn Vân quả thực rất đỉnh, ngày xưa cậu ta là Người Gác Đêm mạnh nhất của chúng tôi.
Cô hiểu không? Nghĩa là trong số những Người Gác Đêm chúng tôi, không có một ai có thể đánh bại được cậu ta.”
“Thằng nhóc này tàn bạo lắm, là kiểu người khi thực thi nhiệm vụ thì sẽ dùng hành động thay vì lời nói đấy.” Tần Quốc Thành giải thích: “Mọi người nhìn thấy hai thanh đao này rồi chứ nhỉ, thế mà lại mang nó đi bán ư? Hai thanh đao này là vũ khí đứng đầu trong số mười loại vũ khí.
Vốn dĩ không thể nào dùng tiền mà định giá được đâu!”
“Nói đến hai thanh đao này, tôi lại đột nhiên nhớ tới lúc chấp hành một nhiệm vụ ở Yến Kinh.
Rạng sáng đêm hôm đó, tôi đi cùng với Lê Văn Vân, cậu ta cầm theo hai thanh đao này, nhấc tay vung đao, nhấc tay vung đao, chém bay cả tám con phố.
Trận chiến đó hôm đó, chậc chậc...” Tần Quốc Thành nói đến đây, trên mặt tràn ngập vẻ hồi tưởng!
Người lái xe không nhịn được mới cất tiếng hỏi: “Đội trưởng, trận chiến đó tôi đã nghe qua rồi, không ngờ là anh lại đi chung với Số Không.”
Tần Quốc Thành vội ho một tiếng: “Tôi chủ yếu là phụ trách việc chỉ huy, cậu cũng biết mà, tôi là một người dựa vào não mà chiến đấu.
Người đánh trận chủ yếu là cậu ta và Số Hai thôi.”
Tài xế nhịn không được mà trợn trắng mắt!
Ngô Thị Hương ngồi ở phía sau lại hỏi: “Vậy Lê Văn Vân...!thật sự có rất nhiều tiền sao?”
“Tiền?” Tần Quốc Thành khinh thường nói: “Phải hình dung cho bà như thế nào đây nhỉ, Lê Văn Vân từng cứu được một nhà tư bản lớn đằng sau ngân hàng Tân Hải thoát khỏi một kẻ vô cùng nguy hiểm.
Mà người đó cũng chính là ông chủ chân chính của ngân hàng Tân Hải.
Những người này đều trốn ở phía sau màn, giới truyền thông vốn dĩ không thể nào chiếu tới họ được.
Tiền của ông ta, khó mà ước lượng được!”
“Sau khi cứu được ông ta, ông chủ đó mới đưa cho Lê Văn Vân một tấm thẻ ngân hàng, đồng thời cho phép cậu ta tùy ý điều động tài chính của ngân hàng Tân Hải.” Tần Quốc Thành thản nhiên kể lại: “Tất nhiên là đối với Lê Văn Vân mà nói thì sản nghiệp trong tay cậu ta cũng khó có thể nói ra hết được.
Ví dụ như bảy mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Hãn Vũ ở Lâm Hải này là do cậu ta nắm giữ, giá trị kiểu gì cũng phải lên đến hàng trăm tỷ.
Hơn nữa, cậu ta còn có rất nhiều cổ phần ở những công ty lớn khác, cụ thể là bao nhiêu e rằng chính cậu ta còn chẳng nhớ rõ nữa! Dù sao thì cũng là cực kỳ cực kỳ cực kỳ nhiều tiền như thế đấy.”.
truyện kiếm hiệp hay
Ba người Ngô Thị Hương và Nguyễn Vũ Đồng liếc mắt nhìn nhau!
Trong ánh mắt của ba người bọn họ hiện rõ vẻ hối hận!
Đối với bọn họ mà nói, kiến thức của họ không quá rộng.
Tần Quốc Thành miêu tả Lê Văn Vân tài giỏi bao nhiêu, bọn họ cũng không thể hình dung ra được.
Thứ mà họ chú trọng đến vẫn chỉ là tiền!
Vì tiền, bọn họ có thể ly hôn với Lê Văn Vân, Nguyễn Vũ Đồng có thể tìm được một người giàu có.
Vì tiền, sau khi Cao Phái vứt bỏ Nguyễn Vũ Đồng, cô ta có thể ném hết mặt mũi mà đi cầu xin được tái hôn, Ngô Thị Hương có thể mặt dày đi khóc lóc ăn vạ ở công ty Thịnh Thế.
Tuy nhiên công ty Thịnh Thế lại chẳng là cái gì to tát đối với Lê Văn Vân cả!
Bọn họ chợt nhớ đến những lời mà Lê Văn Vân nói khi chạm mặt lần cuối ở Giang Thành.
“Nếu như các người đối xử với tôi tốt một chút, tặng công ty Thịnh thế cho các người cũng có làm sao đâu!”
Mà hành vi cuối cùng khi ly hôn của bọn họ vào ba năm trước quả thật là vô cùng quá đáng.
Họ đã đánh mất đi cơ hội được làm giàu trong một đêm rồi.
“Chậc chậc, bây giờ biết hối hận rồi à?” Tần Quốc Thành cười khà khà chêm lời.
...!
Lê Văn Vân tất nhiên là không biết Tần Quốc Thành đang chém gió, mà dù có biết cũng không để làm gì.
Lúc này anh đang híp mắt nhìn Lê Vân Sinh đang đứng ở đằng xa.
“Các cô vào trong nhà hàng trước đợi tôi một lát, tôi qua đó xem đã.” Lê Văn Vân nói với mấy người Đỗ Tịch Tịch.
Ba người Đặng Hân Hân gật đầu, lúc rời đi, Lê Văn Vân lại chú ý đến vẻ mặt của Đặng Hân Hân hơi không đúng.
Biến hóa rất nhỏ, gần như để có thể che đậy điều gì đó.
Có lẽ là có tâm sự nào đấy.
“Đợi lát nữa bớt chút thời gian hỏi thăm xem.” Lê Văn Vân nhìn theo bóng lưng của ba cô gái, sờ mũi.
Sau đó xoay người đi về phía cửa hàng bán bánh nướng!
Đi đến trước cổng, anh lập tức nghe thấy âm thanh cãi vã.
Một tiếng nói mang theo một chút phẫn nộ vang lên: “Lê Vân Sinh, ông đừng có quá quắt.”
“Quá quắt là quá quắt như nào cơ? Chỗ này là của các người, tôi và bạn cũ đi đường mệt mỏi, đứng nghỉ ở đây một lát cũng không được à?” Lê Vân Sinh mặc tây trang đi giày da, nách kẹp một túi công văn, vừa rung đùi vừa nhún vai tỏ vẻ không làm sao cả.
Sau khi Lê Văn Vân đến gần, anh chợt phát hiện ra lại có thêm một người quen nữa xuất hiện giữa đám đông!
Vưu Chí!
Vưu Chí ở giữa đám người nọ, nhìn về phía trước mà nói: “Phi Phi, em quay lại với anh đi, quay về với anh, anh sẽ giữ cửa hàng này cho em, được không? Em cũng biết là anh còn yêu em mà!”
“Anh cút cho tôi? Anh là tên khốn nạn!” Ở bên trong, một giọng nói khác lại vang lên.
Rõ ràng có thể thấy được, người nói chuyện bên trong kia ắt hẳn chính là Trần Phi Phi.
Lê Văn Vân đứng ở bên ngoài nghe hồi lâu, anh đại khái cũng hiểu được chuyện như thế nào rồi.
Món ăn vặt bánh nướng này cũng không được xem là nổi tiếng, nhưng tiệm trước cửa trường trung học Lâm Hải cơ sở một này lại được coi như là danh tiếng vang xa.
Giá cả của bọn họ không cao, mùi vị lại rất ngon.
Mà công ty kinh doanh của Lê Vân Sinh làm về một con phố ăn vặt.
Mà đây là dự án đầu tiên của ông ta sau khi tiếp nhận công ty của Lê Cảnh An.
Kết quả là việc làm ăn buôn bán lại không tốt, dòng người ở phố ăn vặt cực kỳ ít, rất nhiều doanh nghiệp cũng không muốn đến đấy.
Sau đó, ông ta nhìn trúng tiệm bánh nướng này, muốn mua lại công thức bí truyền của họ, thế nhưng giá cả lại cực thấp.
Đây là bát cơm của quán, ra giá cao cũng chưa chắc sẽ bán chứ đừng nói đến mức giá mà Lê Vân Sinh đề ra.
Thấp đến mức khiến người khác phải phát cáu.
Và hiển nhiên là bọn họ không muốn bán!
Sau đó Lê Vân Sinh đề nghị chuyển tiệm của bọn họ đến phố ăn vặt, đem lại một chút nhân khí.
Thế nhưng tiền thuê bên mặt bằng kia lại mắc gấp bốn năm lần ở đây.
Chủ tiệm bánh nướng tất nhiên cũng không đồng ý!
Sau đó Lê Vân Sinh lập tức gọi người đến giúp, mỗi ngày đứng chắn trước cửa.
Bọn họ không gây sự, nhưng người khác lại không muốn đến mua nữa.
Nói rõ nguyên nhân hậu quả, vẻ lạnh lùng trong mắt Lê Văn Vân khi nhìn về phía Lê Vân Sinh lại sâu thêm một phần.
Còn về phía Vưu Chí, vốn đang mặt dày chạy đến cầu xin được tái hợp với Trần Phi Phi lại đúng lúc gặp chuyện này.
Lê Vân Sinh không quan tâm nhún vai: “Cô không giao ra phương pháp bí truyền cũng không sao, dù sao người rảnh rỗi trong công ty tôi cũng rất nhiều.
Ngày nào tôi cũng sai bọn họ đến đây chặn đường, để tôi xem cô buôn bán kiểu gì!”
Một cặp vợ chồng trung niên ở bên trong thở dài, Trần Phi Phi ở phía trước lại đỏ mặt quát lên: “Lê Vân Sinh, ông đừng có quá đáng.”
“Tôi làm sao cơ? Nếu cô cảm thấy tôi đang làm chuyện phi pháp, vậy thì kiện tôi đi.” Dáng vẻ của Lê Vân Sinh vô cùng vô lại.
Mà Vưu Chí ở bên cạnh cũng theo đó mà tiếp lời: “Phi Phi ơi, chỉ cần em quay lại với anh, anh đảm bảo sẽ giải quyết việc này giúp em.
Chủ tịch Lê còn phải nể mặt anh hai phần đấy.”
“Nếu các người không đi thì tôi sẽ báo cảnh sát.” Trần Phi Phi không để ý tới anh ta, tiếp tục nói.
“Cô báo đi.” Lê Vân Sinh đáp: “Chờ cảnh sát đi, tôi lại tiếp tục tới đây chặn đường.”
Sắc mặt Trần Phi Phi khẽ biến đổi, đối mặt với loại người vô lại này, cô hơi bất lực, vành mắt cũng theo đó mà đỏ ửng lên.
“Cô Trần!” Đúng vào lúc này, người phụ nữ trung niên ở bên trong mới cười khổ một tiếng: “Cô Trần, cô đừng quan tâm nữa, chúng ta không đấu lại bọn họ đâu.
Cùng lắm thì hôm sau tôi đóng cửa, đi mở tiệm ở thành phố khác là được.”
Giọng nói của bà mang theo nỗi bất lực xen lẫn uất ức.
Bọn họ là tiệm kinh doanh nhỏ, đã gầy dựng được rất nhiều khách quen ở đây.
Bình thường buôn may bán đắt, giờ đi đến thành phố khác để làm thì chắc chắn sẽ lại phải tạo dựng nguồn khách lại từ đầu.
“Lê Vân Sinh, ông làm những chuyện này, người nhà họ Lê có biết không?” Đúng vào lúc ấy, Lê Văn Vân ở sau đám đông đột nhiên lên tiếng.
Giọng nói vang lên, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Giây phút nhìn thấy Lê Văn Vân, ánh mắt của mọi người đồng loạt ngưng lại!
Vưu Chí nhíu chặt mày, nói: “Sao chỗ nào cũng có cậu thế!”
Lê Văn Vân lười đáp lại anh ta, đi thẳng đến trước mặt Trần Phi Phi.
Hốc mắt Trần Phi Phi lúc này đỏ bừng, bộ dạng vô cùng bất lực, ánh mắt cô ta nhìn Lê Văn Vân dường nhưng đang cầu xin sự giúp đỡ.
Lê Văn Vân nhìn cô ta, hỏi: “Cô biết cách để đối phó với kẻ vô lại là gì không?”
Trần Phi Phi lắc đầu.
Lê Văn Vân nhìn về phía Lê Vân Sinh ở bên cạnh, sau đó giơ nắm đấm lên, nói: “Tất nhiên là đánh cho một trận!”.