Rất nhanh đã hỏi được Tây Bình phủ, đúng là Vương tiểu thư từng đến chùa Đại Từ Bi cầu phúc cho mẫu thân bị bệnh. Thị nữ bên cạnh nàng ta nói bởi vì tránh mưa gặp được một thư sinh phí hoài bản thân mình, tiểu thư từ bi nên đã tặng mười lượng bạc, sau đó cũng không còn liên lạc gì nữa. Mà phái người đi hỏi tiểu thư Thành Ý Bá phủ cũng trả lời Vương tiểu thư nhã nhặn ít nói, chưa từng nhắc về chuyện này, sau bữa tiệc mọi việc đều như thường.
Vân Trinh cầm hồ sơ suy nghĩ một lát, nói với Lệnh Hồ Dực: "Chắc hẳn La Tùng Hạc nhận ra Vương tiểu thư là thiên kim Hầu phủ, chính là người mà cho dù có trúng tuyển ân khoa cũng không thể với tới. Bởi vậy mới liên tiếp làm ra mấy bài thơ này, viết nỗi buồn vô cớ lên tr
giấy."
Lệnh Hồ Dực nói: "Ta đã hỏi chùa Đại Từ Bi, vị La cử tử này vô cùng siêng năng. Nghe nói lúc ôn bài thường hay chép sách, sao chép phật kinh, hiệu đính sách báo vân vân. Bởi vậy các hòa thượng có ấn tượng không tệ với hắn ta."
Vân Trinh hỏi: "Tướng mạo như thế nào?"
Lệnh Hồ Dực nói: "Cũng coi như đoan chính đi, chủ yếu là còn trẻ." Thanh niên chỉ cần ngũ quan đoan chính, lại có chút tài hoa thi thư trong bụng, dù sao cũng sẽ không xấu được.
Vân Trinh khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi Lệnh Hồ Dực: "Ngươi biết vì sao năm nay Hoàng Thượng lại muốn mở ân khoa không?"
Lệnh Hồ Dực nói: "Nghe Chương tiên sinh nói lúc ấy Khâm Thiên Giám xem bói ra, Quang Lộc Tự dâng tấu đề nghị mở ân khoa, xá thiên hạ thì tiết Vạn Thọ mới tốt. Lúc ấy vừa hay Hoàng Thượng nhìn thấy Chương tiên sinh liền hỏi ý kiến của hắn ta, Chương tiên sinh đang muốn kiếm tiền đồ cho ta nên mới xin ân điển trước mặt Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền đồng ý lời thỉnh cầu của Quang Lộc Tự."
Vân Trinh:...
Hóa ra nguyên nhân là vậy, chỉ là một biến động nhỏ từ chỗ Chương tiên sinh. Cũng không đúng, người như Thanh Y quân sư một khi tiến vào trung tâm sẽ rất dễ thay đổi quyết sách của quân chủ, ảnh hưởng đến thiên hạ, ảnh hưởng đến vận mệnh của vô số người, đó cũng chuyện thuận theo tự nhiên.
Mình cũng ảnh hưởng tới vị trí Thái tử của Cơ Hoài Tố và Cơ Hoài Thanh mà?
Bây giờ Hoàng Thượng sẽ còn hướng vào bọn họ sao? Cơ Hoài Tố...
Lệnh Hồ Dực nói: "Còn có một chuyện tốt muốn nói cho Hầu gia biết, Chương tiên sinh nói với ta nếu không có gì ngoài ý muốn thì ân khoa lần này nhất định có thể vào tam giáp, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ cho ta đến phủ Tổng đốc cửu biên làm Tham tán(). Chương tiên sinh bảo tìm cơ hội để nói một tiếng với ngài."
() Tham tán là chức quan thuộc về mặt ngoại giao
Tham tán?!
Tham tán là chức vụ quan văn quản lý Tổng và cùng Đô đốc, Tổng binh các quân trấn thủ cửu biên. Tuy phẩm cấp không cao nhưng lại vô cùng quan trọng! Tất cả chuyện quan trọng của quân cơ cửu biên đều phải thông qua hắn ta, Lệnh Hồ Dực là một tội nô, sắp xếp hắn đến biên cương làm quan văn tuy không nổi bật nhưng rất thích hợp.
Vân Trinh ngồi dậy nhìn hắn ta vài lần, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ: "Ta cũng muốn đi! Vì sao Hoàng Thượng không phái ta đi!"
Lệnh Hồ Dực:...
Hắn ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Chương tiên sinh nói Chu ngũ công tử cũng được đề bạt làm Đô đốc ba trấn, nên tặng quà cho đối phương."
Vân Trinh gật đầu nói: "Đúng là nên chúc mừng." Có Chu Giáng và Lệnh Hồ Dực, việc mình nắm giữ quân tình sẽ không đến mức mù mờ như hai đời trước nhỉ?
Ở kiếp trước, mình chỉ cho rằng có thể thông qua Cơ Hoài Tố để lôi kéo tướng lĩnh trong quân, nắm giữ tin tức trong quân. Không ngờ một khi Hoàng Thượng thân chinh, hắn mới phát hiện hóa ra quyền nắm giữ và lực ảnh hưởng của Hoàng đế đối với giang sơn, đối với quân quyền lại kiên cố như thế.
Sau khi khai chiến không có một tướng lĩnh nào dám tự mình đưa tin cho Thái tử, cho dù là Thái tử giám quốc. Tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là những tin tức mà Cơ Băng Nguyên muốn thông báo.
Y mạnh đến nỗi không có gì phá nổi, chiến tranh lại vô cùng gian nan, hầu như y đều có thể dẫn quân đội đi hóa giải, đến mức không ai cảm thấy y sẽ mất tích.
Ở kiếp trước, hắn cũng không có bản lĩnh chi phối quyết định của Hoàng Thượng, càng không có năng lực đi ngăn cơn sóng dữ thay Hoàng Thượng. Ngay cả rốt cuộc vì sao Hoàng Thượng lại trúng độc mất tích hắn cũng không biết.
Cũng may y không cht, y đã trở về, còn trừng trị Cơ Hoài Tố cho mình.
Vân Trinh đắm chìm trong trong suy nghĩ, Lệnh Hồ Dực lại nói: "Chương tiên sinh nói Đinh công công cũng được phái đi làm nội quan trấn thủ phủ Tổng đốc cửu biên, sau tiết Vạn Thọ sẽ đi nhậm chức."
Vân Trinh đột nhiên ngồi thẳng người: "Vậy ai quản lý cấm quân? Đang êm đẹp tại sao lại phải phái Đinh công công đi? Bắc Tiết có hành động gì sao?"
Lệnh Hồ Dực nhìn về phía hắn, vẻ mặt vô tội.
Vân Trinh thở dài: "Chắc ngươi cũng không biết... Ta tìm cơ hội... tìm cơ hội hỏi Hoàng Thượng một chút vậy."
Hắn đưa nhìn Lệnh Hồ Dực, tr
mặt tràn đầy vẻ hâm mộ. Lệnh Hồ Dực thật sự rất bất đắc dĩ, tiến lên hỏi hắn: "Vậy bây giờ vụ án này còn có gì cần tiểu nhân làm không?"
Vân Trinh buồn bã nói: "Ngươi cũng sắp làm quan rồi, về sau không được xưng như thế nữa."
Lệnh Hồ Dực thấp giọng nói: "Chương tiên sinh nói Hoàng Thượng chuyên môn cho ta đi hẳn là vì ngài. Nói ngài không yên lòng Bắc Tiết, cho nên Hoàng Thượng dứt khoát để tiểu nhân qua đó. Như thế tiểu nhân có thể nghiêm túc làm việc đỡ đần ngài, để ngài không phiền lòng mãi. Cả việc lần này Chu ngũ công tử thăng chức cũng là nhờ phúc của ngài đấy."
Vân Trinh ngẫm lại thấy cũng phải, Lệnh Hồ Dực là người của mình, lại chịu ơn mình thoát khỏi thân phận quân nô, đương nhiên sẽ trung thành với mình. Lại thêm Chu Giáng, Hoàng Thượng đang muốn mình yên lòng đây mà. Nghĩ như thế hắn liền cảm thấy ấm áp, hận không thể lập tức tiến cung đi tìm Hoàng Thượng.
Nhưng còn chưa phá được vụ án này. Mình đã nói trước mặt Hoàng Thượng là muốn tra án, bây giờ còn chưa phá án đã tiến cung tìm Hoàng Thượng thì mất mặt lắm, còn chứng tỏ không có gì tiến bộ nữa... Lại nói Tây Ninh Hầu phái người đến Đại Lý Tự hỏi ba lần một ngày, là thật sự yêu thương đứa cháu gái này, vẫn nên giải quyết thì hơn.
Hắn cầm hồ sơ lên nghĩ ngợi: "La Tùng Hạc đã có hy vọng đăng khoa ân khoa, sao dám câu dẫn thiên kim Hầu phủ bỏ trốn được chứ, không muốn tiền đồ sao? Mà vị thiên kim Hầu phủ này lương thiện ít nói, lại cực kỳ quy củ, có vẻ cũng rất được Tây Ninh Hầu yêu thương. Ra tay một lần là tặng hẳn mười lượng bạc, chứng tỏ có đãi ngộ rất tốt trong nhà. Nếu như thế thì tuyệt đối không thể bỏ mặc phụ mẫu tùy ý bỏ trốn với người ta được."
Lệnh Hồ Dực nói: "Tây Ninh Hầu phủ đúng là rất yêu thương đứa cháu gái này. Nhà người ta xảy ra chuyện như thế thì đã sớm tuyên bố với bên ngoài là con gái mình mắc bệnh, nếu một thời gian sau không tìm thấy sẽ nói là bệnh cht, tuyệt đối không vì điều đó mà làm trễ hôn sự của những nữ nhi khác được. Tây Ninh Hầu lại không ngừng đốc xúc Đại Lý Tự tra án, thậm chí còn vì đứa cháu gái này mà đi tìm Hoàng Thượng, không tiếc đắc tội ngài, chứng tỏ là thật lòng không nỡ."
Vân Trinh gật đầu nói: "Tr
đường gặp người xa lạ tìm cht liền tặng mười lượng, có thể nói nàng này vô cùng thiện lương, được trưởng bối yêu thích cũng không kỳ quái. Nếu đã không phải tự mình bỏ trốn, vậy cũng chỉ có thể là bị bắt, nhưng vì sao lại bị bắt? Nàng chỉ là một nữ tử khuê phòng, chân không bước ra khỏi nhà, chắc hẳn cũng sẽ không thu hút phiền phức vô cớ. Chỉ sợ là có liên quan gì với La Tùng Hạc? Bây giờ là tiết Vạn Thọ, khắp nơi tuần tra nghiêm ngặt như vậy, trừ khi bọn họ phá vỡ bí mật của người khác..."
Lệnh Hồ Dực nói: "Như vậy chỉ sợ dữ nhiều lành ít."
Vân Trinh nói: "Ngươi lại đi hỏi thăm về La cử tử này đi, bình thường hắn ta hay qua lại với ai, có thiếu nợ hay là đòi tiền gì không. Chủ yếu là tìm hiểu về sinh hoạt hàng ngày của hắn ta."
Lệnh Hồ Dực gật đầu: "Vâng."
Vân Trinh suy nghĩ một chút, lại cho người truyền Bạch Ngọc Kỳ vào, cầm hồ sơ hỏi hắn ta: "Ta và ngươi đến gánh xiếc này xem thử có thể điều tra nghe ngóng ra gì không."
Bạch Ngọc Kỳ nói: "Hầu gia, người của chúng ta đã sớm hỏi thăm Phúc Lâm Viên này mấy lần rồi, ai cũng không biết tiểu thư kia đang yên đang lành ở trong phòng xem xiếc, bên cạnh toàn là mụ mụ nha hoàn, nàng ta lại đi ra kiểu gì, mất tích như thế nào. Ngươi có đi chắc cũng không tra được gì đâu, huống hồ ở đó có đủ loại người, bây giờ lại là tiết Vạn Thọ, sợ nhiều người làm bẩn Hầu gia. Hầu gia vẫn nên ở chỗ này đợi tin tức của chúng ta đi."
Vân Trinh nói: "Vẫn nên đi thì hơn, vậy ta mới yên tâm."
Bạch Ngọc Kỳ nhìn hắn một cái: "Ngươi đi kiểu này cũng không tra được gì đâu."
Vân Trinh nói: "Vậy đi như thế nào?"
Bạch Ngọc Kỳ cười nói: "Vị tiểu thư kia mất tích trong phòng nữ khách, nếu Hầu gia thật sự muốn tra, ta đề nghị ngài nên giả trang thành nữ khách thì tốt hơn. Vốn dĩ tiểu nhân cũng tính tìm một tiểu nương tử đi điều tra rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa chọn được người thích hợp."
Vân Trinh ngạc nhiên: "Vóc người này của ta làm sao đóng vai nữ khách được?"
Bạch Ngọc Kỳ nói: "Ta có biện pháp, hơn nữa Hầu gia mi thanh mục tú, đóng vai thành nữ rất đơn giản."
Vân Trinh suy nghĩ một chút rồi nói: "Được rồi, cứ dựa vào ngươi vậy."
Hắn quay đầu nhìn thấy Lệnh Hồ Dực ở bên kia đang kìm nén đến mức đỏ bừng cả mặt, hiển nhiên là đang nín cười, không khỏi thẹn quá hoá giận: "Bảo ngươi đi tra manh mối cơ mà? Đi đi?"
Lệnh Hồ Dực dứt khoát nhếch môi cười, lưu loát hành lễ đi xuống.
Bạch Ngọc Kỳ nói: "Đáng tiếc, vị đại nhân kia đóng vai cũng rất không tệ, nhất định còn xinh đẹp hơn Hầu gia."
Lệnh Hồ Dực nghe thấy bọn họ nghị luận sau lưng mình thì vội vàng tăng tốc bước chân, chạy nhanh như một làn khói.
Vân Trinh cả giận nói: "Là tra án, ngươi cho rằng đi hát hí khúc sao? Muốn chuẩn bị cái gì còn không đi chuẩn bị đi? Tra án quan trọng."
Bạch Ngọc Kỳ mỉm cười: "Tuân lệnh Hầu gia."