Vân Trinh lại hỏi y: "Hoàng Thượng muốn sắp xếp cho Cơ Hoài Tố việc gì?"
Cơ Băng Nguyên thấy vừa rồi hắn còn đang buồn bực mà đã bị dời sự chú ý đi ngay, cảm thấy vừa buồn cười lại có chút lo lắng. Cát Tường Nhi thật sự quá đơn thuần, việc đã đến nước này mà Cơ Hoài Tố còn quấn lấy hắn. Chắc hẳn là thấy Cát Tường Nhi mềm lòng nên muốn tìm cơ hội vãn hồi đây.
Nhưng người này lại không có uy hiếp lớn bằng Chu Giáng.
Y thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn tỏ ra thản nhiên: "Trẫm cho gã một mật chỉ, bảo gã dốc lòng điều tra nghe ngóng chọn một công tử tôn thất ở nhánh của An vương làm con thừa tự cho trẫm."
Vân Trinh khẽ giật mình, sau đó gần như không nhịn được ý cười tr
nỗi đau của người khác. Hắn miễn cưỡng đè nén kích động muốn cười to trước mặt Hoàng Thượng, chỉ nói với Cơ Băng Nguyên cứ như thật: "Vậy có được không? Lúc trước gã là tôn thất có tiềm năng trở thành Thái tử nhất, bây giờ Hoàng Thượng lại đột nhiên cho gã mật chỉ này, nhỡ may gã giở trò thì sao? Ví dụ như chọn một người có hậu hoạn, hoặc là dứt khoát độc ác..."
Cơ Băng Nguyên thấy trong lòng hắn rõ ràng đang vui đến nở hoa rồi mà còn tỏ ra chững chạc đàng hoàng phân tích thiệt hơn với mình thì không nhịn được cười: "Gã không dám."
"Cơ Hoài Tố cẩn thận kín đáo, đa nghi suy nghĩ nhiều. Gã sẽ nghi ngờ đây là trẫm đang cảnh cáo hoặc là muốn khảo nghiệm. Có lẽ trẫm không chỉ cho mỗi gã mật chỉ này mà còn có thể cho những người khác nữa. Bởi vậy gã không chỉ phụng chỉ làm việc mà còn vô cùng cẩn thận, trung thành tuyệt đối cân nhắc thay trẫm, làm thỏa đáng hoàn mỹ, không có một chút sơ suất nào."
Huống hồ chắc chắn gã còn đang trông mong biên cương biến đổi, chiến tranh nổ ra. Trẫm vì để củng cố nền tảng lập quốc nên chỉ có thể lựa chọn hoàng trữ đã trưởng thành. Gã không ngờ được trẫm cũng biết việc này, cho nên nhất định gã sẽ làm tốt, bởi vì gã sẽ cho rằng đến lúc đó chắc chắn trẫm sẽ từ bỏ ý định chọn con thừa tự còn nhỏ tuổi. Cơ Băng Nguyên suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng không nói ra.
Vân Trinh tự mình vui vẻ một hồi, trong lòng suy nghĩ đến lúc đó không biết Cơ Hoài Tố sẽ phải hộc máu thế nào đâu. Vui được một lát, hắn bỗng nhiên sững sờ: "An vương? Cho nên An vương mới đồng ý để ngài làm bừa?"
Cơ Băng Nguyên chững chạc đàng hoàng: "Lập Hậu chính là việc lớn, sao lại gọi là làm bừa? Trẫm đã bao giờ làm bừa chưa? Thật ra nhánh của An vương cũng rất gần với trẫm, lại luôn trung thành tuyệt đối, tận tâm tẫn trách với hoàng thất. Con cháu đầy đàn, muốn chọn mấy đứa trẻ có tư chất tốt cũng không khó."
Vân Trinh đã nhanh chóng kịp phản ứng, không có lợi ích khổng lồ như vậy thì làm sao có thể để Tông lệnh nhượng bộ lập nam hậu? Cho dù Cơ Băng Nguyên vẫn luôn anh minh thần võ, độc đoán quân quyền, nhưng lập nam hậu chọn con thừa tự là chuyện lớn, cũng không phải một mình y có thể tuỳ tiện quyết đoán.
Hoàng Thượng vẫn luôn thánh minh, bây giờ lại vì mình mà... mà...
Chẳng biết Cơ Băng Nguyên đã ngồi ở bên cạnh hắn từ bao giờ. Y nắm lấy tay hắn, cùng nhau nhìn ra mặt nước lăn tăn bên ngoài thủy tạ: "Đúng là trẫm vốn có ý định lập Hoàng tử đã trưởng thành để bớt việc, cũng để mình đỡ tốn công sức dạy dỗ. Thay vì dạy một đứa trẻ vài chục năm nhỡ may lại phế đi, không bằng chọn người đã được dạy tốt, không dễ phế đi."
"Trước đó... lúc mới xác định quan hệ với ngươi, ban đầu trẫm nghĩ ngươi còn trẻ, trẫm không thể ở với ngươi quá nhiều năm. Nhưng nếu ngươi đã thích thì trẫm sẽ nghe theo. Còn đến một ngày nào đó mà ngươi hối hận, thích người khác hay muốn kết hôn sinh con, hoặc là trẫm già, không còn ở đây nữa..."
Vân Trinh ngẩng đầu trừng mắt nhìn y, Cơ Băng Nguyên bật cười, sờ lên mu bàn tay hắn: "Vốn nghĩ như vậy, đến lúc đó trẫm hy vọng ngươi sẽ thật vui vẻ, có thể có năng lực bảo vệ bản thân, có thể tìm được người mình thích, tất cả đều được."
"Nhưng mấy ngày gần đây trẫm lại phát hiện, trẫm không thể chịu đựng được việc chắp tay nhường ngươi cho người khác. Trẫm cũng tuyệt đối không thể cho phép khi trẫm còn sống mà ngươi đã thích người khác, thậm chí hợp tịch thành hôn với bất kỳ kẻ nào, cho dù là nam hay nữ. Trẫm hi vọng có thể làm bạn đến lúc bạc đầu với ngươi, cùng chôn dưới suối vàng. Ngươi sống là người của ta, cht cũng là quỷ của ta."
Vân Trinh khẽ run lên, Cơ Băng Nguyên ôm hắn, giọng điệu tuy bình thản nhưng từng câu từng chữ lại vô cùng dứt khoát.
Vân Trinh suy nghĩ trong lòng, ta cũng giống vậy, ta không nỡ tặng ngươi cho người khác, nhưng ngươi là Hoàng đế, sao ta dám có ý nghĩ xằng bậy này?
Cơ Băng Nguyên lại cho rằng hắn bị dọa, nhưng chính là như thế, y cũng không có khả năng nhượng bộ. Y vuốt tóc Vân Trinh, bắt đầu dỗ hắn: "Cát Tường Nhi của trẫm, nếu người ngươi thích không phải trẫm mà là người khác thì chắc chắn sẽ phải quang minh chính đại hợp tịch thành hôn. Trẫm cũng không thể không bằng ngươi được. Chỉ là hôn nhân của Hoàng đế vừa là chuyện nhà mà cũng là chuyện nước."
"Sau khi trẫm bí mật lập Hậu sẽ chọn một đứa con thừa tự còn nhỏ tuổi, ngươi trở thành Thiếu phó của Thái tử, dạy dỗ nó thật tốt. Nếu sau này trẫm không còn, ngươi có thể nhiếp chính, nếu nó không nghe lời, ngươi cứ phế nó đi đổi một đứa khác nghe lời hơn." Y lạnh lùng nói.
"Trẫm còn thì ngươi làm Hậu, cùng trị giang sơn với trẫm. Trẫm không còn thì ngươi là vua, nhiếp chính quản lý thiên hạ, trẫm sẽ chờ ngươi ở dưới suối vàng."
===
Đến đêm, hai vị công tử Thừa Ân Bá phủ thẩm vấn xong xuôi, cuối cùng cũng được tạm thời thả về phủ.
Đàm Văn Bảo vẫn còn sợ hãi: "Trong lao có rất nhiều người! Tất cả đều là tác giả có thơ trong tập thơ gây họa kia! Thả chúng ta ra cũng là do ngại nhà tù không nhốt được! Lúc chúng ta đi ra còn nhìn thấy người ta bị áp giải đến, cả đường đều kêu oan uổng, nói về sau sẽ không tiếp tục làm thơ nữa!"
Đàm Trăn lau nước mắt nói: "Hai vị ca ca thì biết cái gì? Làm gì có việc ngại nhà tù không nhốt được chứ! Thành Ý Bá phủ, Vương Hàn Lâm phủ cũng đều bị dính líu, đến nay còn chưa về kìa! Nếu không phải muội muội ta hôm nay vào cung mất mặt liều mạng gặp Hoàng Thượng, sao hai vị ca ca có thể trở về dễ dàng như vậy!"
Đàm Văn Bảo vội nói: "Đa tạ muội muội, hai ngày này muội muội bị dọa sợ đúng không? Đều tại chúng ta, về sau không dám tiếp tục tùy ý kết bạn khắp nơi nữa."
Đàm Văn Úy lại hỏi: "Hoàng Thượng gặp ngươi?"
Đàm Trăn nói: "Nhờ lão phu nhân Quốc Công phủ dẫn ta vào, lại đi nhờ Chiêu Tín Hầu và Hà Gian quận vương mới tính là gặp được Hoàng Thượng. Hoàng Thượng nói thật ra chỉ là muốn cho chúng ta một bài học, trách chúng ta bình thường quá chây lười, từ khi vào kinh đến nay chỉ biết lêu lổng kết bạn bừa bãi, cho nên mới bị lợi dụng. Sau này cần phải cẩn thận giữ mình, cẩn thận đọc sách."
Đàm Văn Úy nghiêm nghị nói: "Hoàng Thượng dạy dỗ rất đúng, lần này đúng là chúng ta bị dạy bảo một lần lớn rồi, sau này sẽ cẩn thận đóng cửa đọc sách."
Đàm Trăn đột nhiên bật cười.
Đàm Văn Bảo nghe nàng tiếng nói trào phúng, hỏi nàng: "Muội muội sao vậy?"
Đàm Trăn nói: "Ta cười hai vị ca ca đến bây giờ còn chưa thấy rõ."
"Cái gì mà cẩn thận đóng cửa đọc sách chứ, Chiêu Tín Hầu - Vân hầu gia kia, bây giờ còn trẻ hơn cả hai vị ca ca, sao hắn không phải cẩn thận đóng cửa đọc sách? Sao hắn có thể hôm nay tra Lỗ Quốc Công Phủ, ngày mai dẫn người lùng bắt trắng trợn chỉ vì một tập thơ không kỵ húy? Bàn về kiêu ngạo tùy hứng, ta chưa bao giờ thấy một ai tùy ý làm bậy như thế ở Giang Nam hay ở kinh thành cả. Hắn ở trong cung cứ như ở nhà mình, sai sử cấm vệ cứ như sai sử nô bộc trong nhà. Muốn gặp Hoàng Thượng cũng chỉ cần báo một tiếng, Hoàng Thượng sẽ đến ngay lập tức."
"Ngược lại chúng ta là mẫu tộc của Hoàng Thượng, mẹ đẻ của Hoàng Thượng chính là muội muội của tổ phụ chúng ta! Nhưng cho dù như thế thì từ khi vào kinh đến nay vẫn chưa được gặp Hoàng Thượng bao giờ, vẫn cứ là dân thường như trước, muốn gặp được Hoàng Thượng còn phải nhờ vả một người ngoài!"
"Là vì cái gì? Hai vị huynh trưởng còn chưa hiểu sao?"
"Thánh sủng! Thánh sủng, có thể để một người không có một chút huyết mạch nào với Hoàng Thượng, chỉ là bởi vì từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trong cung mà được Hoàng Thượng yêu thương, để hắn còn chưa nhược quán (chưa đến ) đã có thể hoành hành cố tình làm bậy khắp kinh thành. Các ngươi thử nghĩ đi, nếu tập thơ kia có sử dụng thơ của Chiêu Tín Hầu, có ai dám động vào một đầu ngón tay của hắn không?"
"Cho dù là Hà Gian quận vương cũng phải ăn nói khép nép trước mặt hắn. Hoàng Thượng đối xử với hắn còn thân thiết hơn hoàng thân quốc thích chính công như chúng ta. Chiêu Tín Hầu kia mượn thế của ai? Là thế của Hoàng Thượng! Hoàng Thượng chỉ cần nói một câu, hai vị ca ca đã được thả về ngay lập tức, cho dù chúng ta có cẩn thận, đóng cửa đọc sách thế nào thì có ích không? Hoàng Thượng quay đi quay lại đã quên mất chúng ta rồi!"
Đàm Văn Bảo và Đàm Văn Úy trầm mặc, một lát sau Đàm Văn Úy mới miễn cưỡng cười nói: "Sao chúng ta có thể không biết chứ, chỉ là nhà chúng ta đã ở Giang Nam quá lâu, bây giờ mới vội vàng muốn thân thiết với Hoàng Thượng cũng khó. Lúc này vào kinh chính là muốn kiếm vài chuyện để làm, chậm rãi cùng Hoàng Thượng..."
Đàm Trăn lại cười lạnh: "Quá chậm."
Đàm Văn Bảo hỏi Đàm Trăn: "Muội muội có ý tưởng gì sao?"
Đàm Trăn nói: "Ngày xưa ta chỉ biết Hà Gian quận vương có phong thái hoàn hảo, tướng mạo phi phàm. Nhưng hôm nay ta nhìn thấy Thánh thượng mới biết được vậy mà Thánh thượng lại trẻ trung, khí thế phong thái độc nhất vô nhị tr
thế gian. Hà Gian quận vương đứng trước mặt y cũng chỉ có thể khoanh tay cúi đầu, giống như là gà rừng nhìn thấy phượng hoàng chỉ có thể cúi đầu triều bái vậy."
Đàm Văn Úy nói: "Thánh thượng dẫn binh từ năm mười bốn tuổi, chỉ huy Bắc thượng thống nhất Trung Nguyên. Từ khi lên ngôi năm mười tám tuổi đến nay đã quản lý thiên hạ mười tám năm, Hà Gian quận vương sao có thể so sánh được với khí thế kia chứ."
Đàm Trăn nói: "Rõ ràng Thánh thượng còn đang tráng niên, vậy mà hậu cung lại trống rỗng. Nếu đã thế, sao cháu họ như ta không thể trực tiếp gả vào trong cung làm Hoàng hậu, mà còn phải chờ đợi để gả cho Thái tử? Vì sao hai vị ca ca không làm quốc cữu gia mà còn phải lấy lòng Thái tử trước?"
Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo nghe muội muội nói ra lời động trời này thì trợn mắt há hốc mồm, Đàm Trăn lại cười lạnh nói: "Các ca ca suy nghĩ kỹ xem, có phải thế không? Cho dù Hà Gian quận vương được phong làm Thái tử thì chờ đến lúc gã đăng cơ cũng phải mất mấy chục năm nữa, chúng ta còn phải ăn nói khép nép lấy lòng Chiêu Tín Hầu kia mấy chục năm nữa!"
Đàm Văn Úy khó nhọc nói: "Hậu cung của Hoàng Thượng trống rỗng, chắc là có nguyên nhân..."
Đàm Trăn cười: "Không phải chỉ là không có con sao? Nhận con thừa tự thì thế nào? Một người như Hoàng Thượng, chỉ cần làm bạn ngày ngày đã đủ rồi. Hậu cung của y trống không, chẳng phải có thể làm độc sủng hậu cung sao? Nếu gả cho Thái tử tương lai, sợ là còn chưa đăng cơ ta đã phải cùng chung một chồng với mười mấy phu nhân rồi, có khác gì ở góa cả đời đâu? Huống chi trong mấy chục năm dài dằng dặc này, ai biết còn có biến số hay không?" Nếu Hoàng Thượng quả thật không thể làm, chắc chắn sẽ càng thêm thương tiếc áy náy với mình, đến lúc đó mới dễ mở rộng thủ đoạn.
Đàm Văn Úy bó tay toàn tập: "Muội muội, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, đợi ta bẩm báo tổ phụ trước đã."
Đàm Trăn cười ha ha một tiếng: "Khó trách ca ca không được Hoàng Thượng yêu thích, ta thấy Hoàng Thượng thích kiểu trẻ tuổi hoạt bát ngây thơ. Hôm nay Hoàng Thượng đối xử với ta cũng cực kỳ ôn hòa. Lo trước lo sau giống như các ca ca, sợ rằng cũng chỉ có thể làm phú ông đến già thôi." Nàng ta vung tay đi vào phòng.
Đàm Văn Úy và Đàm Văn Bảo nhìn nhau, thật lâu sau Đàm Văn Bảo mới thấp giọng nói: "Thật ra muội muội nói cũng có lý, một ngày Thái tử chưa đăng cơ thì sẽ có thêm một ngày biến số, Hoàng Thượng còn trẻ lắm."
Đàm Văn Úy mặt ủ mày chau, nhớ tới tổ phụ nói Hoàng Thượng chán ghét tổ phụ, chỉ sợ chưa chắc đã tốt giống muội muội nghĩ.
====
Thể Nhân Cung.
Vân Trinh không biết có người đang đang nhăm nhe vị trí Hoàng hậu của mình.
Một mình hắn ngồi tr
giường quý phi trong tẩm điện nghĩ đến lời Hoàng Thượng nói với hắn, vừa thấy ngọt ngào vừa thấy phiền não. Hắn duỗi chân đá một quả bóng dưới đất, trong lòng suy nghĩ lung tung.
Đinh Đại đi tới nhìn thấy hắn liền cười nói: "Hầu gia, sao ngươi lại ở đây một mình vậy? Hoàng Thượng đâu?"
Vân Trinh nói: "Đinh gia gia, ngài điều tra án xong rồi sao?"
Đinh Đại nói: "Haiz, trước đó con gái Ngụy hoàng tự vẫn, nhận tất cả tội. Tần Vương phái sứ thần dâng tấu chương trong đêm, tự nhận dạy con không nghiêm nên mới nạp lầm kẻ xấu. Ông ta tình nguyện tước bỏ thuộc địa rút lại quân chế, phế tước Tuần Dương quận vương, chỉ xin giữ được một mạng cho con mình."
Vân Trinh hiếu kỳ nói: "Hoàng Thượng đồng ý sao?"
Đinh Đại nói: "Chắc là sẽ đồng ý, Tần Vương tỏ thái độ đúng mực, lại chủ động tước bỏ thuộc địa rút quân, nếu Hoàng Thượng còn không buông tha thì những phiên vương khác sẽ cảm thấy thất vọng. Trước đây con gái Ngụy hoàng lại được thả ra từ trong cung, có không ít người nghi ngờ Hoàng Thượng cố ý muốn hãm hại tôn thất. Dù sao cũng không được tốt, chắc chuyện này sẽ kết thúc như vậy."
Vân Trinh nói: "Đinh gia gia vất vả rồi."
Đinh Đại nói: "Vất vả gì đâu, lão nô sắp phải đến nhậm chức ở phủ Tổng đốc cửu biên, hôm nay vào cung là muốn giao lệnh bài cấm quân cho Hầu gia. Trước đó Hoàng Thượng đã dặn, sau này sẽ giao cấm quân cho ngươi quản lý."
Ông ta lấy một lệnh bài từ trong ng.ực ra: "Đây là hổ phù điều quân, Hoàng Thượng nói không thể để xảy ra việc ngươi muốn điều quân giữa đêm mà không điều được như trước nữa. Về sau Hầu gia cần phải làm việc ổn trọng hơn. Ngươi không biết đêm đó Hoàng Thượng nghe thấy ngươi tự mình đi mạo hiểm, muốn điều quân mà không được đã bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệnh thế nào đâu. Chúng ta ai cũng không dám nói một chữ nào."
Vân Trinh nhận lấy hổ phù bằng đồng nặng trĩu, trong lòng vô cùng phức tạp: "Đinh gia gia trước kia đi chinh chiến bốn phương với Hoàng Thượng, cũng đã quản lý cấm quân thay thiên tử nhiều năm, sao đang êm đẹp lại phải đến phủ Tổng đốc cửu biên vậy?"
Đinh Đại khẽ cười: "Hầu gia và Hoàng Thượng là một thể, ngươi cầm cấm quân trong tay cũng giống như ở trong tay Hoàng Thượng. Đến phủ Tổng đốc làm nội quan trấn thủ mới tự tại, ở chỗ đó không có cung quy gò bó, lại có quân sĩ để sai sử, còn có thể nhận mấy đứa trẻ chăm sóc lúc về già. Có thể nói là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Hoàng Thượng thấy lão nô ngày ngày ở trong cung hầu hạ vất vả nên mới để lão nô ra ngoài tự tại mấy năm đó mà."
Vân Trinh miễn cưỡng cười, Đinh Đại nói: "Lão nô đi cũng có thể để ý đến Chu ngũ công tử nhiều hơn mà?"
Lần này Vân Trinh đã lấy lại tinh thần: "Còn phải làm phiền Đinh gia gia chăm lo, tên nhóc Chu Giáng kia hơi ngốc. Đúng rồi, ta sẽ viết thư cho Chu Giáng, làm phiền Đinh gia gia mang đến hộ."
Đinh Đại cười ha ha, trong lòng lại nghĩ Hoàng Thượng nguy hiểm lắm rồi. Người ta có tình cảm lớn lên từ bé với nhau, khó trách Hoàng Thượng lại lo lắng đến vậy.
Hũ dấm này đã ăn bao nhiêu ngày rồi, đến mức còn bắt Hầu gia mặc lễ phục Hoàng hậu đi tế trời. Mấy ngày nay đã làm bao nhiêu chuyện hoang đường, lão An vương bị dọa sợ, còn dập đầu khuyên can Hoàng Thượng nghĩ rõ ràng, cho dù không sợ tổ tông trách cứ thì cũng phải lo nghĩ đến việc bị hậu bối chỉ trích, để lại vết nhơ tr
sách sử.
Cuối cùng vẫn không lay chuyển được Hoàng Thượng, nam Hoàng hậu đầu tiên của Đại Ung cứ được viết lên kim sách tôn thất như vậy.
Hoàng Thượng đã bao giờ để ý đến mấy chuyện đó đâu?
Nếu để ý thì cũng sẽ không ở một mình lâu như vậy.