Chiến Lợi Phẩm Của Đế Vương

chương 136: vu sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hồ thái hậu ngồi tr

sạp mềm mại, chân trần đạp lên da hổ, vừa ăn nho vừa xem vu sư khiêu vũ trong phòng.

Hô nay vu sư mặc cực ít, cả người đeo vô số trang sức bạc, tr

tay chân còn quấn xích sắt bạc nhỏ kêu lên đinh đang, những sợi dây bạc nhỏ rũ xuống che kín bộ phận quan trọng.

Hắn ta chậm rãi xoay tròn theo tiếng nhạc, tay chân thon dài mà mềm mại. Mỗi một chỗ đều như được điêu khắc từ ngà voi hoàn mỹ nhất, bóng loáng, tinh tế tỉ mỉ. Vòng eo thon nhỏ, mỗi một khớp nối đều có màu hồng, điều này khiến hắn ta có chút sức sống chứ không phải chỉ là một pho tượng ngọc thạch biết khiêu vũ.

Thật sự là bảo vật - xem ra còn có thể nuôi một khoảng thời gian, tạm thời còn chưa cảm thấy chán ghét. Hồ thái hậu vừa thưởng thức, vừa hững hờ vẫy vẫy tay, tiếng nhạc liền ngừng.

Vu sư xoay tròn đến trong lòng bà ta, tr

mặt ửng đỏ, thở hổn hển.

Hồ thái hậu cười nói: "Mệt?"

Đôi mắt vu sư long lanh như hồ nước, hắn ta cười nói: "Phục vụ Thái hậu, làm sao dám nói mệt mỏi chứ?"

Hồ thái hậu vuốt v hắn ta: "Đúng là không biết cha mẹ thế nào mới có thể sinh ra bảo vật như ngươi. Nếu ngươi là nữ nhi, chỉ sợ sẽ khuynh quốc khuynh thành."

Vu sư cười nói: "Nếu là nữ nhi thì sẽ không được đến bên cạnh Thái hậu."

Hồ thái hậu bị hắn ta dỗ vui vẻ: "Thôi, ngồi ăn chút nho đi, hôm nay cũng không có tâm trạng gì. Vương thượng còn đang giận dỗi với ta, đúng là sinh ra một nghiệt chướng mà."

Vu sư cười nói: "Trưởng thành chắc chắn sẽ có chút tính tình, Thái hậu ý chí rộng lớn, cũng nên để mẹ con hài hòa mới có thể đồng tâm hiệp lực."

Hồ thái hậu trầm mặc một lát rồi nói: "Thật ra khi còn bé nó rất ngoan, không biết vì sao càng ngày càng táo bạo, nói chuyện cũng toàn đâm chọc vào lòng người. Ta là mẫu thân nó, Bắc Tiết chúng ta cũng không nhất định phải sống thủ tiết cả đời như Đại Ung bên kia, nó càng nói càng khó nghe, làm sao ta có thể nhịn được?"

Vu sư nói: "Vương thượng trẻ tuổi nóng tính, thật ra Thái hậu nên mềm mại chút, có khi Vương thượng sẽ nhượng bộ."

Hồ thái hậu cười lạnh: "Các ngươi lo lắng ta và Vương thượng đấu nhau sẽ xả giận lên nô tài các ngươi đúng không? Nghe nói hôm kia ta sai sử mấy tùy tùng, nó liền trở mặt rồi phạt quỳ. Ta thấy nó vẫn còn trẻ lắm, những người kia đều từ Hữu Hồ tộc tới, nó lại vội vàng muốn tuyên bố chống đối lại mẹ mình? Lại không biết như vậy mới làm những người kia thất vọng, cũng chỉ để người khác chế giễu thôi."

Vu sư cười nói: "Nếu Thái hậu biết người bên ngoài chế giễu, làm sao phải để người ta nắm thóp chứ? Hữu Hồ tộc bên kia đưa người đi tới cũng là muốn ủng hộ Vương thái hậu và Vương thượng mẹ con hòa hợp, nhân tài phía dưới mới dễ một lòng hầu hạ."

Sao Hồ thái hậu không biết mình và Nguyên Chiêu ganh đua tranh giành truyền về Hữu Hồ tộc sẽ không tốt? Dù sao đều là tộc nhân của mình, bà ta nói: "Mỗi lần nghe thấy nó mở miệng nói chuyện là trào phúng mỉa mai, ta cũng không thể kiềm chế được."

Vu sư nói: "Kỳ thật, vương Thái hậu có thể tự mình làm điểm vương thượng thích ăn uống đưa qua, vương thượng biết là Thái hậu làm, tự nhiên biết vương Thái hậu tâm ý, chậm rãi cũng liền tốt."

Hồ thái hậu từ chối cho ý kiến, nhưng quả nhiên đã bảo nữ đầu bếp phòng bếp vo gạo nếp chuẩn bị đường đậu nhân bánh, tự bà ta nặn mấy cái bánh cho người đi hấp đưa đến cho Vương thượng, cố ý nói rõ là Vương thái hậu tự mình làm.

Làm xong những chuyện này, bà ta nhìn thời gian rồi cho lui người bên ngoài, mình ở lại trong phòng nghỉ trưa.

Vu sư biết Hồ thái hậu mỗi ngày nghỉ trưa đều không thích người hầu hạ, nghiêm cấm quấy rầy, liền lặng lẽ đi ra. Hắn ta cũng không trở về phòng, mà thay quần áo đeo mặt nạ ấy cớ muốn đi chùa miếu để ra khỏi cửa hông hoàng cung.

Tim hắn ta đập thình thịch đi xuyên qua hẻm nhỏ, chợt dừng lại. Một đám công tử quý tộc cười hì hì ngăn cản hắn ta, hắn ta quay đầu nhìn thấy Bạch Ngọc Kỳ ở bên kia cũng dẫn theo mấy thị vệ chặn đường, rất nhanh hai bên đã dồn hắn ta vào trong trong hẻm nhỏ. Hai thị vệ đi lên đè hắn ta vào tường, túm tóc giữ chặt mặt hắn ta.

Mấy công tử cười hì hì nói: "Quả nhiên đẹp mắt, khó trách rất được Vương Thái hậu sủng ái." Lại gọi Bạch Ngọc Kỳ: "A Bạch! Nhanh lên!"

Làm mấy việc bắt người này cũng được, nhưng dù sao cũng là việc bẩn thỉu, phải hất hết lên người Thế tử Trường Quảng Vương. Đến lúc đó nếu Vương thái hậu tức giận, bọn họ đều là người trong tộc Thái hậu, Thái hậu cùng lắm chỉ trừng trị một chút chứ không làm gì cả, chỉ ra tay với nô tài kia thôi. Về phần đến lúc đó Vương thượng và Thế tử Trường Quảng Vương có giữ được hắn ta không thì phải xem bản lĩnh của hắn ta.

Bạch Ngọc Kỳ biết trong lòng bọn họ suy nghĩ cái gì, nhưng cũng chỉ có thể rút đao sáng như tuyết tiến lên: "Các ngươi theo ta! Chờ ta rạch mặt!"

Đám công tử đều cười: "Sao còn phải chờ? Tranh thủ thời gian làm xong còn đi ăn cơm chứ, đám gia làm gì có thời gian chờ ngươi chậm rãi rạch?"

Bạch Ngọc Kỳ dí mũi đao vào mặt vu sư, vu sư nhắm mắt lại, lông mi dài rũ xuống hơi rung động. Đến gần nhìn quả nhiên thấy mặt trắng không tì vết, bởi vì khẩn trương mà còn có chút ửng đỏ, bị người đè lên tường nắm chặt mặt, lồng ng.ực chập chùng kịch liệt nhưng lại không r

một tiếng, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không có.

Trong lòng Bạch Ngọc Kỳ cảm thấy hơi bội phục, chậc chậc hai tiếng: "Thật sự là thấy mà yêu - ta nói, đúng là có chút nghiệp chướng đó mỹ nhân à."

Đám công tử cười nói: "Sao? Đúng rồi, nghe nói Thế tử Trường Quảng Vương bắt ngươi từ bên đường về phủ, chắc ngươi cũng am hiểu chuyện này? Chỉ là thời gian không nhiều, mãi chúng ta mới chờ đến lúc tên nhóc này lạc đàn, phải tranh thủ thời gian làm xong còn về."

Bạch Ngọc Kỳ cười hì hì tới gần vu sư kia, chợt nghe thấy một tiếng hét to bên ngoài: "Các ngươi đang làm gì?"

Được rồi, cuối cùng Phương gia gia đã đến. Bạch Ngọc Kỳ giả bộ như giật nảy mình rơi chủy thủ xuống.

Đám công tử ngạo mạn nói: "Các gia gia làm việc, người nào dám xía vào? Mau cút!"

Phương Lộ Vân lại cả giận nói: "Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, chỗ các ngươi không có vương pháp sao? Chúng ta báo quan!"

Đám công tử ồn ào cười to: "Báo quan đi! Ngươi đi báo đi!"

Phương Lộ Vân lại vẫy tay một cái, mấy tiêu sư cao to đi lên, cũng không nói nhảm mà đã lao vào đánh nhau.

Bạch Ngọc Kỳ chỉ có thể giả vờ giả vịt mấy lần liền bị Phương Lộ Vân ném tới một bên, chỉ nghe được bên ngoài có người hô: "Đánh nhau!"

Bạch Ngọc Kỳ vội vàng nói: "Lát nữa cấm vệ vương thành sẽ đến! Chúng ta đi trước đi!"

Mấy công tử ca nhi đều bị đánh bầm dập mặt mũi, thấy tình thế không ổn chỉ có thể độc ác nói: "Các ngươi chờ đấy!" Sau đó quay đầu hùng hùng hổ hổ rời đi.

Lúc này Phương Lộ Vân mới tiến lên, vu sư bị buông ra liền trượt xuống đất, cúi gằm mặt. Phương Lộ Vân hỏi hắn ta: "Ngươi không sao chứ?" Hắn ta chỉ định hỏi vài câu rồi đi, kết quả cả người vu sư kia run lên, ngẩng mặt nhìn hắn ta: "Lộ Vân."

Sắc mặt Phương Lộ Vân chấn động mạnh: "Nhị công tử!"

Vu sư tái nhợt cười nói: "Không ngờ lại gặp ngươi ở chỗ này... Sao ngươi không ở bên cạnh lão tam?"

Phương Lộ Vân biến đổi sắc mặt: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện... Nhị công tử ngươi... không phải ngươi bị lưu đày sao? Tam công tử sai người tìm các ngươi thật lâu... Xin mời đi theo ta."

Vu sư nói: "Không cần, ta nhất định phải tranh thủ thời gian ra khỏi vương thành, ta... đắc tội quý nhân, ở lại vương thành sẽ có nguy hiểm..."

Phương Lộ Vân nói: "Ngươi đi theo ta, ta có chỗ này có thể giấu được ngài - ta nhìn vừa rồi bọn họ cũng chỉ là muốn dạy dỗ ngươi, không phải là muốn đuổi bắt ngươi chứ?"

Vu sư lắc đầu: "Ta phải ra khỏi thành ngay lập tức."

Phương Lộ Vân suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi cứ đi theo ta trước, ngươi ăn mặc thế này... quá bắt mắt. Ta sửa sang lại rồi sẽ xếp người cho ngươi ra khỏi thành, ngươi yên tâm."

Vu sư suy nghĩ một chút mới đứng lên, Phương Lộ Vân cởi áo choàng tr

người cho hắn ta mặc vào, che chắn khuôn mặt và trang phục vu sư tuyết trắng tr

người. Sau khi vòng qua mấy con đường nhỏ đã tiến vào một căn nhà dân từ cửa sau.

Trong phòng âm u hẻo lánh vắng vẻ, Phương Lộ Vân rót trà nóng đưa cho hắn ta uống. Vu sư ngồi xuống, cảm giác được nơi này yên lặng an toàn mới có chút yên tâm, thấp giọng nói: "Ta nhất định phải ra khỏi thành ngay lập tức, nếu muộn hơn cửa thành sẽ đón, đến lúc đó liên lụy các ngươi."

Phương Lộ Vân nói: "Cũng nên cho ngươi thay quần áo, ngươi cởi đống trang sức này xuống trước đi."

Một giọng nói lại vang lên sau lưng hắn ta: "Có thể gây ra việc phải đóng cửa thành để điều tra, chắc chắn không phải là việc nhỏ. Ngươi đã làm gì?"

Phương Lộ Vân kinh hãi đột nhiên quay người, nhưng tác phong trầm ổn thường ngày giúp hắn ta không thể hiện ra. Vu sư quay đầu nhìn lại, chỉ lờ ờ thấy được một nam tử cao lớn mặc áo lông cừu, giọng nói rất trẻ trung. Phía sau hắn lại có một nam tử khôi ngô cao lớn hơn, ăn mặc kiểu quý tộc Bắc Tiết.

Hắn ta kinh ngạc hỏi: "Ngươi là ai?"

Nam tử phía sau lại hỏi Phương Lộ Vân: "Không phải nói đi làm hỏng chuyện là được sao? Sao ngươi lại mang người về?" Vu sư bất ngờ nghe được giọng nói của hắn ta, kinh ngạc nhảy dựng lên nhìn kỹ, quả nhiên đã thấy được đôi mắt xanh của đối phương: "Ngươi là Thế tử Trường Quảng Vương!"

Giang Ninh chỉ hờ hững nhìn một cái không nói gì, nam tử trẻ tuổi hắn trước mặt lại đưa tay làm tư thế trấn an: "Đừng gấp, Phương Lộ Vân?"

Phương Lộ Vân khom người trả lời: "Cứu được người mới phát hiện đây là chủ nhân cũ của tiểu nhân, Nhị công tử nhà Lệnh Hồ - Lệnh Hồ Uyển. Hắn ta nói có chuyện gấp cần rời khỏi vương thành ngay lập tức, tiểu nhân cảm thấy đưa hắn ta về tương đối ổn thỏa."

Vu sư thấy hắn ta cung kính nói ra thân phận thật của mình với người này như thế, vừa sợ vừa nghi ngờ: "Ngươi là chủ nhân hiện tại của Phương Lộ Vân sao? Ngươi có mục đích gì?"

Nam tử trẻ tuổi hơi đến gần, vu sư thấy hắn vừa trẻ vừa anh tuấn phi phàm, đôi mắt lấp lánh của hắn nhìn chằm chằm hắn ta: "Ta chính là Chiêu Tín Hầu Vân Trinh, Lệnh Hồ Dực ở bên cạnh ta nhiều năm, bây giờ đang ở môn hạ của Thanh Y quân sư."

Lệnh Hồ Uyển giương mắt nhìn hắn, sắc mặt biến đổi: "Ngươi là Chiêu Tín Hầu..."

Hắn ta lại nhìn Giang Ninh, vô cùng kiêng kỵ. Chiêu Tín Hầu nói: "Giang Ninh là thuộc hạ của ta nhiều năm, ta xem như tay chân."

Cuối cùng sắc mặt của Lệnh Hồ Uyển đã hơi buông lỏng: "Ta... Ta phụng lệnh đến đây quyến rũ Hồ thái hậu..."

Vân Trinh nhìn hắn ta, phụng lệnh, phụng lệnh của ai? Chắc chắn là Cơ Hoài Tố.

Ở kiếp trước, hắn cũng không biết Lệnh Hồ Dực còn có một nhị ca... đẹp như vậy. Kiếp trước hai người bọn họ đều bị Cơ Hoài Tố sử dụng sao? Không giống, hắn ở bên cạnh Cơ Hoài Tố, biết Lệnh Hồ Dực vẫn luôn tìm cha huynh lưu vong của mình. Kiếp trước Lệnh Hồ Dực vô cùng lạnh lùng, hắn không thích nên rất ít tiếp xúc.

Nhưng một đời này cũng thế, Lệnh Hồ Dực vẫn luôn sai người tìm nhưng không có một tin tức nào cả, hình như đã qua đời lúc lưu vong... Là Cơ Hoài Tố phát hiện Lệnh Hồ Dực đã bị mình xuống tay trước nên mới bắt đầu dùng người này sao?

Hắn tiếp tục truy vấn: "Rốt cuộc ngươi đã làm chuyện gì mà vội vã muốn rời khỏi vương thành như vậy?"

Lệnh Hồ Uyển cắn răng: "Ta lhụng mệnh độc cht ấu chủ, hôm nay Vương thái hậu tự tay làm bánh cho ấu chủ Bắc Tiết, ta trộn lẫn độc dược bên trong..."

Vân Trinh bỗng nhiên quay người nhìn về phía Giang Ninh: "Nguyên Chiêu còn không thể cht!"

Giang Ninh trầm giọng nói: "Ta sẽ lập tức vào cung."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio