Chương : Sĩ quan Trung, anh phải làm chủ cho tôi.
Không thể không nói.
Trên cái đất Vân Xuyên này quả thật không có mấy nhà mà nhà họ Thủy không dám động.
Chỉ cần không phải mấy nhà có thân phận đặc biệt, ví dụ như sĩ quan trường của phòng tuần án chẳng hạn, hoặc là thị trưởng của thành phố Vân Xuyên (ngang với huyện lệnh). Còn mấy nhà khác, nhà họ Thủy quả thật không để vào mắt.
Tô Thanh Trúc hơi cau mày lại, có chút lo lắng nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
Ngược lại Vũ Hoàng Minh không hoảng không vội mà ấn vào số của Vũ Đức Trung.
Rất nhanh đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói mệt mỏi của Vũ Đức Trung.
“Alo.”
“Là tôi.”
Vũ Đức Trung ở đầu bên kia điện thoại lập tức lấy lại tỉnh thần.
“Anh Minh, anh…tìm tôi có chuyện gì không?”
Vũ Đức Trung phải nói là vô cùng căng thẳng, nhưng thường khi cậu chủ tìm đến, nhất định không phải chuyện gì tốt.
Lần này không biết cậu chủ lại gặp phải chuyện gì mà cần mình đến giải quyết.
Không phải lại là dọn sạch gia tộc nào đấy chứ?
Nếu thật sự là như vậy, còn có người dám đến nữa thành phố Vân Xuyên này nữa không?
Mới có nửa tháng ngắn ngủi, nhà họ Dương, nhà họ Ngô, rồi đến nhà họ Mạc nhà nào nhà nấy đều đi đời nhà ma rồi.
Ba nhà này đều là những nhà có tiếng ở thành phố Vân Xuyên.
Nhưng mà, mới có thời gian nửa tháng, người dẫn đầu của ba nhà đều dắt tay nhau đi gặp diêm vương hết rồi.
Không cần đoán cũng biết là cậu chủ này làm.
“Cũng không có gì, chỉ là phát sinh chút tranh chấp nhỏ với người khác, dẫn vài người đến bệnh viện thành phố, tôi đợi mấy người ở tầng sáu khu nội trú.
Vũ Hoàng Minh nói xong liền dập điện thoại.
Vũ Đức Trung bày ra vẻ mặt cam chịu nhìn điện thoại bị tắt trong tay mình.
Trên mặt anh ta vẫn đang quấn băng trắng đây này, mới được bao lâu cơ chứ, lại bắt mình ra mặt.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì nếu cậu chủ muốn mình bị giáng chức thì cũng chỉ cần một câu nói là xong chuyện.
Thay anh ta làm việc, biết đâu sau này còn được thăng chức nữa.
“Người đâu!”
Vũ Đức Trung hét một tiếng ra ngoài cửa phòng làm việc.
Ngay lập tức một tên lính tuần từ bên ngoài chạy vào.
“Anh Trung.”
“Gọi vài anh em tới đây, đi đến bệnh viện thành phố”
Vũ Đức Trung vừa nói vừa đi ra khỏi phòng làm việc.
Bệnh viện thành phố, khu nội trú, tầng .
“Tao nói này thằng nhóc, mày chơi tao đấy à?”
“Hơn mười phút rồi mà người của mày còn chưa đến? Tao cho mày thêm ba phút, bọn nó mà còn chưa đến tao đánh gãy tay chân mày.”
Thủy Minh Dương một bên vừa hôn Tô Thanh Mai trước mặt mọi người, một bên thì mắng chửi Vũ Hoàng Minh.
Tô Thanh Mai dựa sát vào lòng Thủy Minh Dương, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
Sau đó lại lúc có lúc không nhìn về phía Vũ Hoàng Minh, trong mắt lộ ra sự hung ác.
Dưỡng như đang nói, hôm nay ai đến cũng không cứu nổi anh.
Còn về phần người nhà bệnh nhân và bệnh nhân trên hành lang, cả bác sĩ lẫn y tá đều đã quay về phòng làm việc của mình.
Người nhà họ Thủy không phải người mà đám dân thường như bọn họ có thể trêu chọc vào.
Không cẩn thận một chút là mất mạng như chơi.
Thời gian ba phút chẳng mấy đã trôi qua.
“Đinhl”
Âm thanh truyền đến từ cửa thang máy.
Mọi người tập trung nhìn về hướng đó.
Khi nhìn thấy những người ở phòng tuần án, người nào người nấy đều lộ ra vẻ mặt hốt hoảng.
Bọn họ còn tưởng rằng Vũ Hoàng Minh sẽ tìm mấy người mặt mũi hung ác đến đối phó với Thủy Minh Dương, nhưng không ngờỡ rằng, anh vậy mà lại tìm người của phòng tuần án.
“Ai! Là ai dám đến bệnh viện gây náo loạn, bắt lại hết cho tôi.
Người còn chưa thấy đâu mà đã nghe thấy tiếng.
Vũ Đức Trung dẫn theo bảy tám tên đàn em hùng hổ xông vào.
Khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh lập tức cung kính gọi to một tiếng: “Anh Minh”
Vũ Hoàng Minh chỉ chỉ đám Thủy Minh Dương đứng đối diện anh, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
“Sĩ quan Trung, anh phải làm chủ cho tôi mới được. Đám người này, ác lắm đó, còn dám to tiếng nói muốn đánh gãy tay gãy chân tôi, tôi rất là sợ đó nha”
Vũ Đức Trung nghe xong, bị dọa sợ đến run cầm cập.
Ai mà có lá gan to như thế, dám nói chuyện với cậu chủ này như vậy?