Chương : Mục đích của các người là gì?
“Thanh Trúc, em về nhà với Dâu Tây trước đi, anh phải ra ngoài một chuyến.”
Sau khi xuống xe, Vũ Hoàng Minh cười với Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc khẽ cau mày, vẻ mặt có chút lo lắng nhìn anh.
“Anh muốn đi đâu?”
Cô vẫn luôn nghi ngờ thân phận của Vũ Hoàng Minh không bình thường.
Thế nhưng, lại không có bằng chứng xác thực.
“Ra ngoài xử lý chút việc, lát nữa sẽ quay lại.”
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.
“Được rồi, về với Dâu Tây trước đi. Ngày mai chúng ta sẽ đưa Dâu Tây đến nhà trẻ.”
Vẫn là hương vị ngọt ngào như thế.
Khuôn mặt Tô Thanh Trúc ửng đỏ, hờn giận trừng mắt với anh: “Không đứng đắn.”
Sau đó chần chờ vài giây, đỏ mặt nói: “Về nhà sớm một chút, em ở nhà đợi anh.”
Nói xong thì đi vào biệt thự.
Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tô Thanh Trúc, Vũ Hoàng Minh có chút xấu hổ vuốt mũi.
Mình và cô ấy, hình như đã lâu rồi chưa có…
Nhưng vừa nghĩ đến đây, sắc mặt Vũ Hoàng Minh lập tức trầm xuống.
Vũ Đức Trung vừa bị giết, đã có người lẻn vào nhà họ Tô.
Rất rõ ràng, đối phương đang nhắm vào mình.
Xem ra, người của tổ chức Ám Dạ thật sự không hề tầm thường.
Nhanh như vậy đã tìm được tung tích rồi.
Anh châm một điếu thuốc, liếc nhìn bóng người đang đi lại trong căn phòng nhỏ, rồi đi về hướng phía sau ngọn núi.
Dưới tháp tín hiệu phía sau núi.
Ánh trăng sáng tỏ rải rác khắp mặt đất.
Cho dù không dùng đèn, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi vật.
Trương Hải Long và hai người chiến sĩ đã lấy dây thừng trói ba người kia lại, để chốc nữa anh Minh xử lý.
“Mục đích các người đột nhập vào nhà họ Tô là gì?”
Trương Hải Long ngồi xuống tảng đá bên cạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ba người chằm chằm.
Đây đã là lần thứ ba anh ta hỏi câu này, thế nhưng, ba người này vẫn không chịu mỡ miệng, có vẻ như đang chuẩn bị làm gì đó.
“Nói ra, có lẽ còn được thoải mái. Bằng không, lát nữa mấy người tự mình chịu lấy.”
Lát nữa Anh Minh tới, ba người bọn họ xác định sẽ tiêu đời.
Không phải ai cũng có thể chịu đựng sự tra khảo của Anh Minh.
Rắn Xanh, người đã rất lâu không mở miệng, hít một hơi thật sâu: “Rốt cuộc các ngưỡi là ai? Thành phố Vân Xuyên chắc chắn không có cao thủ nào giống như các người!”
Trương Hải Long cười haha: “Có một vài chuyện, các anh không có tư cách để biết. Nhưng người sau lưng các anh có lẽ đã biết rồi đấy.”
Chuyện của tổ chức Ám Dạ, đương nhiên Trương Hải Long cũng biết.
Anh ta cũng đang âm thầm điều tra, chỉ là cái tổ chức này có vẻ được che giấu rất tốt.
Ngoại trừ biết được tổ chức này có căn cứ ở thành phố Đà Nẵng, còn lại bọn họ không hề biết gì khác.
Hiện giờ, Sð Thanh Nam vẫn đang điều tra.
Có lẽ vài ngày nữa sẽ tìm được manh mối.
Rắn Xanh trầm mặc.
Chẳng lẽ thành phố Vân Xuyên còn có nhân vật nào mà tổ chức Ám Dạ bọn họ không biết sao?
Điều đó là không thể nào.
Toàn bộ dòng họ lớn nhỏ ở thành phố Vân Xuyên, kể cả thông tin của một số quan chức, bọn họ đều nắm trong lòng bàn tay.
Không có ai mà bọn họ không biết.
Nhưng…
Vậy mà tư liệu về những người trước mặt, bọn họ lại không có.
Đúng vào lúc này, Trương Hải Long và hai người chiến sĩ bên cạnh đứng thẳng người dậy, nhìn theo bóng người đang chầm chậm bước về phía bọn họ.
Lúc Vũ Hoàng Minh bước đến gần, ba người lúc này mới cung kính nói: “Anh Minh.”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, vỗ vai hai người chiến sĩ: “Các cậu về trước đi.”
“Vâng!”
Hai người chiến sĩ gật đầu, chạy như bay về phía chân núi.
Lúc Rắn Xanh nhìn thấy cảnh này, đồng tử dần dần co rút.
Với tốc độ và sức mạnh này, có thể thấy được, thực lực của hai tên chiến sĩ kia hoàn toàn ngang ngửa với hắn.
“Lách cách!”
Vũ Hoàng Minh lại châm một điếu thuốc nữa, nhìn về phía Trương Hải Long.
“Hỏi được gì rồi?”
Trương Hải Long lắc đầu: “Ba thằng nhãi này có lẽ đã trải qua huấn luyện đặc biệt, bọn chúng sẽ không dễ dàng mỡ miệng đâu.”