Chương : Lập lại di chúc.
Sáng sớm ngày tiếp theo.
Một tin dữ truyền đến nhà họ Tô.
Cụ ông Tô đã qua đời rồi.
Biệt thự nhà họ Tô, có thêm một tang lễ.
Giữa phòng tang lễ đặt một cỗ quan tài bằng gỗ lim, cụ ông nằm ð trong đó với vẻ mặt yên bình, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn tổng thể vẫn tương đối hiền hậu.
Xung quanh đã đứng đầy người nhà họ Tô vàrất nhiều thành viên cấp cao của tập đoàn Tô thị.
“Gửi thiệp đi, cụ ông qua đời rồi. Ba ngày sau sẽ hạ táng.” Sắc mặt Tô Cao Cường nặng nề, nói với người bên cạnh.
Tô Thanh Trúc nắm chặt tay Vũ Hoàng Minh, hốc mắt ửng đỏ.
Cơ thể mềm yếu khẽ run rầy.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh bình tĩnh, một tay ômlấy Tô Thanh Trúc, một tay bế Dâu Tây.
Anh cũng không ngờ, vậy mà không thể nhìn mặt cụ ông lần cuối cùng.
“Hoàng Minh, em nên làm gì đây? Bây gið phải thông báo di chúc của ông nội sao?”
Thanh Trúc nắm tay Vũ Hoàng Minh, ánh mắt có chút hoang mang.
Ông nội đã giao toàn bộ cổ phần công ty cho cô, đồng nghĩa với việc một mình cô phải chống đỡ cả tập đoàn Tô thị.
Nhưng, chú hai, chú ba, kể cả ba của cô và đám người Tô Thanh Mai chắc chắn sẽ không thừa nhận điều đó.
Vũ Hoàng Minh liếc nhìn mọi người ở đây, đây có lẽ đều là thành viên cấp cao của tập đoàn Tô thị?
Nếu đã như vậy thì công bố đi.
“Nói đi, không sao đâu, có anh ð đây. Huống chi, cụ ông cũng đã giao phó rồi.”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, ánh mắt bình tĩnh.
Nhận được sự ủng hộ của Vũ Hoàng Minh, gan của Tô Thanh Trúc cũng lớn hơn một chút.
Cô buông tay Vũ Hoàng Minh, tiến về phía trước một bước.
“Ba, chú hai, chú ba cùng với các vị cổ đông của công ty, nếu như mọi người đã có mặt, tôi có một số chuyện muốn nói.”
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Tô Thanh Trúc.
“Thanh Trúc, con muốn nói cái gì?”
Tô Cao Cường cau mày, sắc mặt trầm xuống.
Mọi người cũng có chút khó hiểu, có chuyện gì mà phải nói ở nơi này.
Ít nhất cũng phải đợi sau khi tang lễ kết thúc rồi mới nói chứ.
Tô Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người: “Chuyện mà tôi nói là chuyện liên quan đến di chúc của ông Hả?
Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều ngờ vực, ánh mắt dồn về phía Tô Cao Cường.
“Di chúc của ông nội đã sớm được an bài, thế nào? Lẽ nào cô không muốn phần cổ phần của mình sao?”
Tô Thanh Mai cưỡi lạnh một tiếng, trong mắt đầy vẻ trào phúng.
“Thanh Trúc, di chúc của cụ ông nằm trong tay ba, con muốn nói cái gì?”
Tô Cao Cường nghi hoặc, di chúc của cụ ông vẫn luôn nằm trong tay ông, sao Thanh Trúc lại mang chuyện này ra nói?
“Ba, ông nội đã lập lại một bản di chúc mới. Bản di chúc trong tay ba, đã mất hiệu lực rồi.”
Lập tức, người trong phòng tang lễ đều nhốn nháo cả lên.
Tô Hoài Phong là người đầu tiên nhảy ra: “Tô Thanh Trúc, cháu đang nói bậy bạ gì đó?”
“Di chúc của cụ ông đã được lập từ sớm, cháu nói lời này có nghĩa là gì? Không lẽ, trong tay cháu còn có một bản di chúc khác?”
“Chú ba nói không sai, trong tay cháu quả thật còn có một bản di chúc khác của ông nội, nhưng là bản vừa được ông nội viết ngày hôm qua.”
Nói xong, Tô Thanh Trúc ðở trước mặt mọi người, lấy ra bản di chúc mà ông nội đã viết chiều hôm qua.
Nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên đó, chóp mũi Tô Thanh Trúc lập tức liền chua xót.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, nhất là khi nhìn thấy dấu tay đỏ chói ð phần cuối, lại càng khó kìm được sự bi thương trong lòng.
“Không thể nào!”
“Ông nội sao có thể lập lại di chúc? Hơn nữa, hôm qua ông nội vốn dĩ không thể nói chuyện, càng không thể cầm bút viết di thư!”
Tô Thanh Mai căm phẫn nhìn Tô Thanh Trúc chằm chằm, trong mắt từ từ hiện lên sự nghi ngỡ.
Không chỉ có cô ta, mà đến cả Tô Cao Cường và những người khác cũng không tin bản di chúc Tô Thanh Trúc cầm trong tay là thật.
“Thanh Trúc, con đang nói lung tung gì đấy? Cụ ông sao có thể lập lại di chúc được?”