Chương : lam Vương.
Tang lễ của cụ ông Tô ngày hôm Người tới dự đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Vân Xuyên.
Đám tang diễn ra khá long trọng, không có người nào gây rối.
Đây cũng là cảnh người nhà họ Tô bằng lòng trông thấy.
Về phần Tô Hoài Phong, đã bị người của phòng tuần án dẫn đi rồi, ngay cả tang lễ cũng không tới tham dự.
Hiện nay, nhà họ Tô đã hoàn toàn do Tô Thanh Trúc tiếp quản.
Còn về những người khác của nhà họ Tô, đều phải nghe theo sự sắp xếp của Tô Thanh Trúc.
Sau khi tang lễ kết thúc, tất cả đều bận rộn với việc riêng của mình.
Tô Thanh Trúc cũng bận rộn với kế hoạch đầu tư của tập đoàn Thanh Vân.
Chẳng qua, có Vũ Hoàng Minh âm thầm trợ giúp, rất nhanh tỷ tiền vốn đã rót vào tập đoàn Tô thị.
Sau khi bồi thường một phần thiệt hại, vẫn còn dư một ít.
Trường mầm non Ánh Dương.
“Thưa cô, Dâu Tây sau này làm ` ^s phiền cô rồi.”
Bây giờ, nhà trẻ đã khai giảng, cũng đến lúc cho Dâu Tây đi học.
“Không có gì, chúng tôi sẽ chăm sóc Dâu Tây thật tốt, anh chị yên tâm đi.”
Vũ Hoàng Minh ngồi xổm xuống nhìn Dâu Tây, cười nhẹ nói: “Dâu Tây, ð trường phải học cho thật tốt, sau khi tan học ba ba sẽ đến đón con.”
“Con sẽ ngoan ngoãn thưa ba.”
Dâu Tây rất nghe lời gật đầu, không khóc không quậy giống như các bạn nhỏ khác.
“Ừm, đi thôi, vào trong với cô đi.”
Vũ Hoàng Minh xoa xoa chóp mũi nó, sau đó khẽ mỉm cười.
Thấy Dâu Tây bước vào nhà trẻ với cô giáo, Vũ Hoàng Minh mới lên xe rời đi.
“Lách cách!”
Vũ Hoàng Minh châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, khẽ cau mày.
“Đã tra được tin tức liên quan đến tổ chức Ám Dạ chưa?”
Trương Hải Long phụ trách lái xe lắc đầu, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng.
“Vẫn đang điều tra, anh Minh, tôi cảm thấy đằng sau tổ chức này, chắc hẳn có quan lớn chống lưng.”
Hai ngày nay, anh ta và Sở Thanh Nam đều đang điều tra về cái tổ chức Ám Dạ này.
Nhưng vẫn chưa có tin tức nào chính xác.
Nó giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Đến họ cũng không điều tra được, rõ ràng đây là chuyện không thể.
“Xem ra, tổ chức này không tầm thường.”
Vũ Hoàng Minh nhả ra một ngụm khói, thần sắc có chút nghiêm nghị.
“Anh Minh, anh có muốn dùng thân phận của mình để điều tra tổ chức này không?”
Trương Hải Long vừa lái xe vừa hỏi.
Vũ Hoàng Minh sau khi trầm mặc một lúc, liền lắc đầu.
“Tạm thời không cần, có vài người không muốn thấy tôi ra tù, tạm thời tôi không muốn bại lộ thân phận.”
Anh lắc đầu.
Có vài người không muốn nhìn thấy anh ra tù.
Một khi những người đó biết được, chắc chắn sẽ dùng một số thủ đoạn để đối phó với anh.
Bản thân anh thì không sao cả, nhưng ảnh hưởng đến Tô Thanh Trúc và Dâu Tây thì không tốt.
“Anh Minh, lẽ nào những người đó vẫn còn chưa từ bỏ ý định? Lần trước Quốc vương để anh ở lại trong nhà tù Hải Dương ba năm, phải biết răng Quốc vương xem trọng anh bao nhiêu, bọn họ vẫn còn chưa rõ sao?”
Trương Hải Long cũng xem như biết được một số chuyên.
Ở Bắc Sơn, có tam vương một quốc vương.
Minh Vương, Thần Vương, Lam Vương.
Giữa tam vương không phân biệt cao thấp.
Trong đó Lam Vương luôn giữ vị trí trung lập, sẽ không tranh chấp gì với Minh Vương và Thần Vương.
Vốn dĩ, Minh Vương cũng không muốn tranh giành gì với hai vị vương còn lại.
Nhưng chỉ vì hơn một năm trước, một tên Phong Soái ba sao dưới trướng Thần Vương gan to bằng trời, đã trực tiếp chém chết một đại tướng của Chiến Long Quân.
Lý do chỉ là, tên đại tướng đó không nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Việc này vậy mà lại chọc giận Minh Vương, ngay lập tức, anh đơn độc một mình đến tận địa bàn của Thần Vương chém giết, chém chết tên Phong Soái ba sao kia ngay trước mặt Thần Vương.
Thần Vương và Minh Vương đánh nhau tròn hai tiếng đồng hồ, vẫn chưa phân thắng bại.
Ngay lúc cả hai muốn liều mạng, thì Quốc vương xuất hiện.
Sau khi tách hai người ra, bởi vì người cũng đã bị Minh Vương chém.
Không còn cách nào khác, đề ồn định quân tâm, Minh Vương đã bị đưa vào nhà tù Hải Dương ba năm.
Không sai, chỉ mới một năm rưỡi, Quốc vương đã bí mật cho Minh Vương về thăm nhà.
“Trương Hải Long, có những chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Vũ Hoàng Minh thở dài một tiếng, có những chuyện Trương Hải Long bọn họ đều không biết.