Chương : Nếu dám tiết lộ, giết không tha.
Bên ngoài biệt thự của Triệu Mai Phục.
“Cảm ơn anh đã để chúng tôi được trả thù.”
Mấy cô gái vẻ ngoài xinh đẹp cúi thấp đầu trước Vũ Hoàng Minh và Trương Hải Long.
Thực ra, ngay cả Vũ Hoàng Minh cũng không ngờ mấy cô gái này lại có can đảm để ra tay với Triệu Mai Phục.
Cảnh tượng đó, cho dù là Vũ Hoàng Minh cũng cảm thấy hơi tàn nhẫn.
Chỉ là, nghĩ đến những gì mấy cô gái này đã trải qua ở đây, anh cảm thấy như vậy cũng không tính là gì.
“Được rồi, mọi người đi đi, chuyện ð đây giao cho chúng tôi giải quyết”
Vũ Hoàng Minh khẽ gật đầu.
Mấy cô gái đưa mắt nhìn nhau rồi lái hai chiếc xe trong gara của Triệu Mai Phục rời khỏi biệt thự.
Sau khi thấy bọn họ đi rồi, Vũ Hoàng Minh mới châm một điếu thuốc.
Hít sâu một hơi rồi mới bảo Trương Hải Long gọi người của phòng tuần án đến xử lý.
“Phùi”
Vũ Hoàng Minh phả ra một làn khói, nhìn những tên lính gác đứng trong sân.
Mấy tên lính gác này đã không có ý muốn phản kháng từ lâu rồi, đến cả vương gia mà hai người này cũng dám ra tay, vậy thì bọn họ càng không đáng để nhắc đến.
“Tôi biết các người đều là lính gác của Sơn Hòa, nhưng, tôi hi vọng chuyện hôm nay, các người tốt nhất nên quản lý cái miệng của mình cho tất”
Giọng điệu Vũ Hoàng Minh hơi lạnh lùng.
Hơn hai mươi tên lính gác đứng bên cạnh không dám nói một lời.
“Dám nghi ngờ thân phận của tôi sao?”
Thấy ánh mắt mấy tên lính gác này có hơi nghỉ ngờ và không hiểu, Vũ Hoàng Minh khẽ cười.
“Trương Hải Long, để bọn họ xem đi.”
Vũ Hoàng Minh quay lưng lại, đi lên xe.
Trương Hải Long bước lên trước một bước, lấy một tấm thẻ từ thắt lưng ra, giơ lên cao.
Khoảnh khắc mấy tên lính gác nhìn thấy tấm thẻ này thì cả người run bắn.
Lập tức quỳ xuống đất: “Rất hân hạnh được gặp ngài!”
Trương Hải Long cũng không nói gì, chỉ cất lại tấm thẻ.
Sau đó nhìn đám người quỳ trên đất, giọng điệu lạnh lùng nói: “Chuyện ð đây không được tiết lộ ra ngoài dù chỉ một chữ, ai làm trái thì chém kẻ đói”
Nói xong, Trương Hải Long ngồi Vào Xe.
“Anh Minh, bây giờ tôi đi tìm Chu Hoài Lam sao?”
Vũ Hoàng Minh nhìn ngoài trời, sắc trời đã tối.
“Bỏ đi, ngày mai rồi đi, đến nhà trẻ đón Dâu Tây.
“Vâng.”
Chạng vạng tối.
Rất nhiều phụ huynh đứng trước cổng trường mầm non Ánh Dương Lần đầu tiên Vũ Hoàng Minh nhìn thấy cảnh tượng này, có hơi bất lực lắc đầu.
Sau khi xuống xe, anh để Trương Hải Long đợi ð trên xe, còn mình thì đến cổng nhà trẻ đợi Dâu Tây ra.
Từng bạn nhỏ được giáo viên dẫn ra cổng trường, được phụ huynh dắt đi.
Người đứng ở cổng trường cũng dần thưa thớt.
Nhưng, lúc Vũ Hoàng Minh nhìn thấy Dâu Tây được giáo viên dẫn ra thì sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Quần áo trên người Dâu Tây dính đầy dầu mỡ, váy trắng cũng bị bẩn, khuôn mặt nhỏ hồng hào cũng có vài vết xước.
Đang đợi giáo viên dẫn Dâu Tây ra đề hỏi cho rõ thì nhìn thấy một cậu bé được một giáo viên khác dẫn đi phía sau Dâu Tây đạp vào mông Dâu Tây.
Váy trắng lập tức có thêm một dấu giày bẩn.
Nhưng giáo viên đó lại không khiển trách mà chỉ nhắc nhở một câu.
Cậu bé còn vừa cười vừa hô: “Dâu Tây xấu xí, Dâu Tây quái gở, Dâu Tây không có ai yêu thương, là đồ ma lêem”
Những bậc phụ huynh ở xung quanh cũng cau mày.
Một số phụ huynh có lòng tốt không nhịn được lầm bẩm một câu: “Thật là, đứa trẻ thế này cũng được đi học, đúng là không có ý thức mà”