Chương : Bữa tiệc Vân Thương.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.
Hôm nay là ngày bữa tiệc Vân Thương diễn ra.
Địa điểm là ở khách sạn Vinh Hoa Thịnh Thế.
Hai giờ chiều.
Tô Thanh Trúc và Vũ Hoàng Minh đưa Dâu Tây tới khách sạn Vinh Hoa Thịnh Thế.
Vừa đến bãi đỗ xe, thì thấy khắp nơi đều là siêu xe.
Ferrari, Porsche, Bentley, Rolls- Royce gì đó……
Ngược lại, chiếc xe việt dã mà Trương Hải Long lái này là có một không hai, không có gì có thể so sánh.
Sau khi xe dừng lại, Tô Thanh Trúc và Vũ Hoàng Minh dẫn Dâu Tây đi lên tầng cao nhất của khách sạn Vinh Hoa Thịnh Thế.
Tầng cao nhất của Vinh Hoa Thịnh Thế, là một sân khấu lớn ngoài trời.
Băt đâu từ cửa thang máy mãi cho đến chỗ cửa, đều được trải thảm đỏ.
Xa hoa, cao cấp, phô trương.
Ba người Vũ Hoàng Minh vừa mới ra khỏi cửa thang máy, đã bị người ta ngăn cản.
“Chào anh, mời anh lấy thư mời của anh ra.”
Trông anh giống như là chủ của một công ty nhỏ, không có tư cách vào nơi này.
Chỉ có người nhận được thư mời, mới có tư cách.
Tô Thanh Trúc lấy thư mời ra.
Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua thư mời, rồi sau đó ánh mắt dừng ở trên người Vũ Hoàng Minh.
“Người đàn ông này, quần áo không chỉnh tề, xin thứ lỗi chúng tôi không tiếp đón!”
Lúc trước vì để bớt việc, anh cũng lười mua vest.
Chỉ chọn cho Tô Thanh Trúc một cái váy tương đối đẹp, cũng chọn cho Dâu Tây mấy bộ quần áo.
Còn bản thân mình, chỉ tuỳ tiện mặc một bộ quần áo thoải mái.
Lông mày Tô Thanh Trúc hơi nhíu lại, trên gương mặt xinh đẹp có chút tức giận.
Đang định tranh luận với mấy nhân viên phục vụ này, nhưng Vũ Hoàng Minh lại hơi hơi mỉm cười: “Tôi phải như thế nào mới có thể đi vào đây?”
Nhân viên phục vụ kia nhìn anh một cái: “Ít nhất phải đeo cà vạt”
“Cà vạt?”
“Tôi cũng không mang theo, như vậy nhé.
Vũ Hoàng Minh nói xong, từ trong túi lấy ra một xấp tiền mặt.
“Mua chiếc cà vạt của cậu đeo có được không?”
Nhân viên phục vụ kia sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì, cà vạt đeo ở trên cổ đã bị Vũ Hoàng Minh tháo xuống.
“Tôi có cà vạt rồi, tôi có thể đi vào chưa?”
Anh nhếch miệng cười, cầm chiếc cà vạt của nhân viên phục vụ kia ở trong tay.
Đầu tiên nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua tiền mặt ở trong tay, sau đó lại nhìn về phía cà vạt trong tay Vũ Hoàng Minh.
“Có… Có thể vào rồi.”
Tô Thanh Trúc có chút sững sờ, nét mặt dại ra nhìn anh.
Như vậy…cũng được sao?
Thật ra, cho dù là không đeo cà vạt, cũng hoàn toàn có thể đi vào.
Bởi vì trên thư mời không nói cần phải mặc vest đeo cà vạt.
Chỉ là..Vũ Hoàng Minh cũng không muốn so đo.
“ĐI thôi.”
Vũ Hoàng Minh nhìn Tô Thanh Trúc còn đang có chút ngây ngốc, giơ tay quơ quơ ở trước mắt cô.
Lúc này Tô Thanh Trúc mới bừng tỉnh lại, hung hăng trừng anh một cái.
Ba người dẫm lên thảm đỏ đi vào trong trung tâm bữa tiệc.
Trong trung tâm, có không ít những ông chủ đang chuyện trò vui vẻ, thấy có người đi vào, không khỏi đưa ánh mắt nhìn tới.
Trong lúc nhất thời, phần lớn ánh mắt đều dừng ở trên người ba người.
Kinh ngạc, khó hiểu, nghi ngỡ.
Hiện lên ở trên mặt của những người khác nhau.
“Đây không phải tổng giám đốc mới của nhà họ Tô, cô chủ Tô Thanh Trúc sao? Đã lâu không gấp.”
Đột nhiên, một âm thanh truyền đến.
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi chậm rãi đi tới.
Hai chữ thành thục, ổn trọng này, được thể hiện hoàn mỹ ở trên người người đàn ông này.