Chương : Hận Anh đảo ánh mắt, rơi vào trên người Trần Văn.
Sắc mặt Trần Văn bỗng nhiên trở nên có chút phức tạp.
Ông ta rất đắn đo, không biết có nên nói hay không.
Một khi nói ra, sẽ có thể đoán được kết quả của mình, nhất định người sau lưng bọn họ sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng nếu không nói, bây giờ sẽ gặp xui xẻo.
“Đại nhân, là hầu gia An Trấn, hầu gia Hứa Vĩ và hầu gia Vương Sơn”
Không còn cách nào khác, cuối cùng Trần Văn vẫn nói.
Bây giờ mình có thể giữ được mạng sống chính là tốt nhất rồi.
“An Trấn?”
“Có phải con của ông ta tên là An Diệp hay không?”
Vũ Hoàng Minh chợt nhớ tới, hôm qua trên bữa tiệc, ba của tên An Diệp kia, hình như tên là An Trấn.
Nghe được câu này, Trần Văn sửng sốt một chút, sau đó trong lòng run lên.
Người này… không phải chính là người trẻ tuổi đánh An Diệp trong bữa tiệc đấy chứ?
Nếu thật sự là như vậy, chuyện kia sẽ không hề đơn giản như thế nữa.
“Đại nhân, hôm qua ngài…”
Ông ta còn chưa nói hết, đã bị ngắt lời.
“Đoán không sai đâu, tay của An Diệp là bị tôi đánh gãy.”
Nhận được đáp án, Trần Văn trầm mặc.
Ngày mai An Trấn sẽ dẫn theo con của ông ta tới, nếu là nhìn thấy đại nhân này, cũng không biết sẽ có cảm tường gì.
“Chắc hẳn ông có liên hệ với ông ta nhỉ, bao giờ ông ta tới?”
Vũ Hoàng Minh ấn tắt tàn thuốc trong tay, chậm rãi đứng dậy.
“Thưa đại nhân, ngày mai sẽ đến.” Trần Văn hơi khom người trả lời.
“Được, Trương Hải Long, để lại cách liên lạc cho ông ta đi.”
“Ngày mai sau khi ba con bọn họ tới, hãy gọi điện thoại cho tôi, nhớ kỹ, nếu bọn họ sớm biết thân phận của tôi, thì ông cứ tự tìm một chỗ chôn mình đi.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh trực tiếp quay người rời đi.
Trương Hải Long để lại cách liên lạc cho cho Trần Văn, cũng rời đi theo Vũ Hoàng Minh.
Trần Văn nhìn điện thoại trên bàn, cười gượng.
Mình trêu ai ghẹo ai, mà sao lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật lớn ở cái nơi nhỏ bé như Vân Xuyên này thế.
“Ai có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra không?”
Bên trên bàn hội nghị cấp cao của tập đoàn Tô thị, Tô Thanh Trúc nổi giận lôi đình.
Nhìn bảng biểu trong tay, cô tức đến xanh mét cả mặt mày.
Ngay ngày hôm qua, cô và Vũ Hoàng Minh đi tham gia tiệc, lại có công ty đến hủy hợp đồng, hơn nữa cô lại không nhận được bất cứ tin tức gì, công ty liền đền bù số tiền vốn là một trăm bảy lăm tỷ.
Một trăm bảy lăm tỷ này là tiền mà nhà họ Thủy đầu tư.
Một khi xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, số tiền này còn chưa đủ để bồi thường.
“Tô Thanh Trúc, cô đừng tường rằng cô ngồi lên vị trí của ông, là có thể quơ tay múa chân với chúng tôi.”
“Một trăm bảy lăm tỷ này, vốn chính là số tiền mà tập đoàn Tô thị chúng ta nên bồi thường.”
“Cho dù nói cho cô biết, vậy thì thế nào?”
Cuối cùng, Tô Thanh Mai mở miệng.
Sắc mặt của cô ta cực kì lạnh lùng, Thủy Âu Dương chia tay với cô ta thì thôi, ngay cả ba cô ta cũng bị Vũ Hoàng Minh đưa vào nhà tù.
Ngay cả Tô Thanh Trúc, cũng muốn khoa tay múa chân với cô ta, cô ta hận!
Hận Tô Thanh Trúc, hận Vũ Hoàng Minhl Tất cả những thứ này, vốn nên là của cô ta.
“Tô Thanh Mai, đây chính là thái độ cô nói chuyện với chủ tịch sao?”
Cương mặt xinh đẹp Tô Thanh Trúc lạnh lùng nhìn Tô Thanh Mai.
Chẳng sợ Tô Thanh Mai là chị của cô, chỉ với những chuyện cô ta làm với cô trước kia, cô đã có thể dùng vị trí chủ tịch, trực tiếp để cô ta làm nhân viên quét dọn ở ð công ty rồi.
Sở dĩ cô không làm như thế, chỉ là cô không muốn để người ngoài chế giễu thôi.
“Thanh Trúc, như vậy là được rồi, số tiền này cũng đã bồi thường, tập đoàn không phải còn có rất nhiều tiền như vậy sao? Còn có thể kiếm về mà “
Ba của Tô Thanh Trúc, Tô Cao Cường cũng mở miệng.
Nhưng mà ông ta mở miệng cũng không phải vì Tô Thanh Mai, mà là bởi vì, số tiền một trăm bảy lăm tỷ này, cuối cùng người ký tên chính là ông ta.
Hơn nữa có một số tiền đã rơi vào túi của ông ta.
“Ba! Chuyện này, người ký tên cuối cùng là ba đúng không? Vì sao không gọi điện thoại cho con?”