Chương : Vũ Vương
“Tôi có thân phận gì, trước khi ông chết tôi sẽ nói cho ông biết một chút.”
Vũ Hoàng Minh tiếp nhận dao găm từ trong tay binh sĩ, cầm ở trong tay nhẹ nhàng quơ quơ.
“Muốn thử một chút không?”
Nhìn thấy dao găm trong tay anh, An Trấn trong mắt sợ hãi vô hạn.
Ông ta đã nghe nói qua “Hình phạt” khủng bố như thế nào, mặc kệ xương cốt có cứng rắn như thế nào, đứng dưới loại hình phạt này, chưa từng có ai chống đỡ được một đao cuối cùng.
“GẬU, „ ¿ Cho tới bây giờ, An Trấn chịu thua rồi.
“Sau khi tôi nói ra, cậu có thể cho tôi chết một cách thống khoái không?”
Ông ta nhìn Vũ Hoàng Minh, trong mắt thậm chí xuất hiện một tia khẩn cầu.
Vũ Hoàng Minh mỉm cười lần hai, “Đương nhiên, chỉ là muốn xem tin tức mà ông nói ra có hữu dụng đối với tôi hay không, nếu như không, vậy thì thật tiếc.”
An Trấn nð một nụ cười khổ, ông ta biết rõ, mình đã đi đến đường cùng rồi.
“Tin tức mà tôi biết cũng không nhiều, nhưng theo tôi được biết, toàn bộ Bắc Sơn, từ cao đến thấp đều có tổ chức Ám Dạ phân bố vào, sợ là ð kinh thành cũng đều có.”
“Tuy nhiên, đứng đằng sau nó là ai thì tôi không biết, chỉ biết là người được phân bố đến tọa trấn tại Thành phố Cổ chính là Tiêu Dương Đại tướng, về phần phía sau hắn là ai, tôi cũng không biết.”
“Phân bố bên trong Thành phố Cổ, ngoại trừ ba Hầu gia chúng tôi ra, còn có năm Vương gia, Triệu An là một trong số đó, chỉ là ông ta đã chết, chuyện này đã khiến cho Tiêu Dương Đại tướng chú ý, trong khoảng thời gian này đang điều tra rõ.”
Nghe vậy, hai mắt Vũ Hoàng Minh có chút nheo lại.
Xem ra, cũng giống như những gì anh suy đoán.
Toàn bộ Bắc Sơn cũng đã bị tổ chức này xâm lấn rồi.
Nhưng tổ chức này chỉ đơn giản là vì kiếm tiền, vậy cũng không sao cả, anh sợ chỉ sợ trong tổ chức này đã có quốc gia khác nhúng tay vào.
“Ông cũng đã biết, tổ chức này có mục đích gì?”
Mặt đối với vấn đề này, An Trấn không chút do dự lắc đầu.
“Tôi chỉ là nghe theo sắp xếp của Tiêu Dương Đại tướng, phụ trách tiếp đãi một ít danh sách có giá cao, như ám sát một Vương gia vân…vân, đợi một tí.”
Nghe ông ta nói như thế, Vũ Hoàng Minh nhướng mày.
Cái chết của một Vương gia, tất nhiên gây ra không ít ảnh hưởng.
Chẳng lẽ, người ra mặt đều không có phát giác đấy sao?
Hoặc là nói, hoặc là bị người ở tầng lớp cao đè xuống?
“Những gì tôi biết được đều nói cho cậu hết rồi, hiện tại cậu có thể nói cho tôi biết thân phận của cậu chưa?”
An Trấn ngẩng đầu, nhìn Vũ Hoàng Minh đang đứng trước mặt.
Ông ta thật sự không nghĩ ra được, người này đến cùng thân phận gì.
“Tôi là ai ông cũng không đoán được sao?”
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng cười.
An Trấn vốn là sửng sốt một chút, rồi sau đó mặt mũi tràn đầy khó hiểu nhìn xem anh.
Lði này là có ý gì?
Trông thấy vẻ mặt cùng bộ dạng nghỉ hoặc kia của An Trấn, Vũ Hoàng Minh đành phải lắc đầu.
“Tôi họ VũI”
“Bắc Sơn từ cao đến thấp, chỉ có một người xưng Vương họ VũI”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh trực tiếp quay người ra khỏi biệt thự.
Mà An Trấn cả người đều sững sờ ngay tại chỗ, trong đầu không tự chủ được hiện ra hai chữ: Vũ Vương.
“Là tôi quá ngu xuẩn, đến ngài là ai cũng đoán không được.”
An Trấn cưỡi lớn một tiếng, trong mắt lộ vẻ đau đớn.
Ông ta biết rõ, mình chết chắc rồi.
Đi tới cửa Vũ Hoàng Minh bỗng ngừng lại, đưa lưng về phía mọi người.
“Tiễn ông ta lên đường đi.”
“Kiếp sau nhớ kỹ, không phải ai cũng có thể đụng vào.”
Về phần Trần Văn, đầu đã đầy mồ hôi lạnh.
Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi từ trên đầu xuống, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Ông ta cũng thật không ngờ, vị trước mắt này, thật sự là vị Vũ Vương năm đó xưng vương tại Nam Cảnh.
Khó trách. … Khó trách bản thân ông ta đã điều tra lâu như vậy, cũng không có một chút tin tức nào.
Vị đại nhân này, ông ta có tư cách điều tra ngài ấy sao?