Chương : Người nâp trong bóng tối là ai
Tô Đức Trung vừa mở miệng, mọi người đều trầm mặc.
Ánh mắt dán lên người Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh nhìn vậy, bỏ tay xuống.
“Nếu chú hai đã nói thế, vậy tôi xin nói thăng.”
“Vốn dĩ tôi không định nói ra, nhưng….
Nói đến giữa chừng, Vũ Hoàng Minh lấy trong túi ra một phần tài liệu, để ở trên bàn.
“Tài liệu này, là chứng cứ tham nhũng mấy năm nay của Tô Thanh Mai ở tập đoàn Tô thị, mọi người xem ởi”
Đùng!
Lời vừa dứt, mọi người đều biến sắc.
Ánh mắt Tô Thanh Mai hoảng loạn, giơ tay ra định cướp phần tài liệu kia.
Nhưng, tốc độ của Tô Thanh Trúc đã nhanh hơn một chút, cầm nó ở trong tay.
“Tô Thanh Mai, cô định làm gì vậy?”
Mặt Tô Thanh Trúc cực kì khó coi.
Cô không nghĩ tới, Tô Thanh Mai lại tham ô công quỹ của công ty.
Hơn nữa, nhìn vào độ dày của tệp tài liệu này, nhất định không chỉ là một hai lần.
“Là giả, tất cả đều là giả”
“Tôi muốn kiện cậu tội phỉ báng, ngụy tạo chứng cới”
Tô Thanh Mai rất phẫn nộ, chỉ vào Vũ Hoàng Minh mà quát.
Nhưng mà cô ta không giấu được sự sợ hãi nơi đáy mắt.
“Giả hay không, để mọi người xem không phải sẽ rõ sao?”
Vũ Hoàng Minh cười một cái.
Mặt Tô Thanh Mai biến sắc, thấp thỏm lo sợ.
Bởi vì, trong phòng họp này có một số người là cùng phe với cô ta.
Chỉ dựa vào một mình cô ta, sao làm nổi việc tham ô cơ chứ.
Nhất thời, không khí trong phòng họp bắt đầu trở nên căng thẳng.
Ai cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn phần tài liệu đang nằm trong tay Tô Thanh Trúc.
Bọn họ đều biết rõ thứ kia là thật hay là giả.
Nếu như là thật, thì không chỉ Tô Thanh Mai phải chịu tội, mà tất cả những người có liên quan đều không thể tránh việc bị trừng phạt!
Thành phố Cổ Dương.
Tại tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng.
Có một người đàn ông đứng ở cạnh cửa sổ sát mặt đất.
Trên tay đang cầm điếu xì gà hút dỡ.
Một người đàn ông khác ngồi trên ghế sofa, mày nhíu chặt.
“Cậu tính thế nào?”
Người ngồi trên ghế sofa nhìn về phía người đàn ông đứng cạnh cửa sổ và hỏi.
Nếu như Trần Văn ở đây, sẽ biết người đàn ông đang ngồi kia là cấp trên của ông ta – Kim Diệu.
Còn về người đang đứng cạnh cửa sổ, chính là người chống lưng cho An Trấn, Tiêu Dương.
“Người bên trên đã truyền lời xuống rồi, bằng bất cứ giá nào cũng phải diệt trừ người nấp trong bóng tối.”
“Không được để anh ta phá hoại kế hoạch của chúng ta.”
Ngữ khí của Tiêu Dương có chút lạnh lùng.
Liên tiếp có thuộc hạ dưới tay bị giết, đã khiến ông ta bị đại nhân ở phía trên chú ý đến.
Đại nhân đã truyền lời xuống, chỉ cần không phải là cấp soái mang sao, bọn họ đều có thể ép tin xuống được.
“Chỉ là, Trần Văn là thủ hạ của tôi, nếu như giết thì thật có chút nuối tiếc.”
Sắc mặt Kim Diệu rất xấu.
Trần Văn là Hầu gia đầu tiên dưới tay mình, nếu như giết rồi thực sự rất đáng tiếc.
Hơn nữa, ông ta có thể làm được rất nhiều chuyện.
Tiêu Dương quay đầu lại, sắc mặt như chiếc dùi đục, ở dưới ánh nắng nhìn cực kì mạnh mẽ.
“Vậy ông có từng nghĩ qua, lỡ như Trần Văn phản bội thì sẽ ra sao?”
“Ngưỡi đó dám giết An Trấn, chẳng lẽ không dám giết Trần Văn? Giữ lại ông ta liệu không có tác dụng gì sao?”
Lời vừa nói xong, Kim Diệu trầm mặc.
Quả thực có khả năng này, chỉ là đến hiện tại họ vẫn không biết được, người nấp trong bóng tối là ai.
“Có tra ra là ai không?”
Kim Diệu ngẩng đầu hỏi.
Tiêu Dương chỉ lắc lắc đầu, sắc mặt lạnh đi.
“Chưa, đối phương có vẻ rất cảnh giác, khi chúng ta đi tra, anh ta đã khóa hết đầu mối thông tin rồi!”