Chương : Có chuyện
Cô giáo tiến đến mỉm cười với Vũ Hoàng Minh và Thanh Trúc.
“Đúng vậy.”
Tô Thanh Trúc gật gật đầu.
“Là thế này, cuối tháng trường học tổ chức một hoạt động của cha và con, hy vọng hai người có thể tham gia. Không biết lúc đó anh chị có thời gian không ạ?”
Nghe thấy lời của giáo viên, Hoàng Minh gật đầu: “Tôi có thời gian, còn mẹ cháu có khả năng bận việc rồi.”
“Anh chị có một người tham gia được là tốt ` ^A» rôi.”
Buổi tối.
Tô Thanh Trúc và con gái đã ngủ say, Vũ Hoàng Minh tựa vào cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Anh hút sâu một hơi rồi mới lấy điện thoại ra, nhìn vào số điện thoại đã rất lâu rồi không liên lạc, vẻ mặt lộ ra nét cười.
Hoàng Minh ấn gọi, đợi vài tiếng tút tút.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng một người đàn ông điềm tĩnh.
“Sao đột nhiên lại gọi điện cho tôi thế này?”
Người đàn ông trong điện thoại cười nhẹ một tiếng.
“Không phải là rảnh rỗi quá đấy chứ?”
“Sao, không được ư? Không được thì tôi cúp máy đây”
Vũ Hoàng Minh cười mắng một tiếng.
“Được rồi, không đùa nữa, trở về rồi có phát hiện gì không?”
Giọng người đàn ông trong điện thoại bình tĩnh.
“Có một số phát hiện, nhưng…ảnh hưởng rất lớn, điều quan trọng là bọn họ che giấu rất tốt.”
Ngữ điệu của Hoàng Minh có chút nghiêm túc.
“Lần này để anh trở về cũng là để điều tra chuyện đó, ngoài anh ra còn hai người nữa.”
“Tôi khó có thể nhúng tay vào, chỉ có thể để anh tìm hiểu rồi,”
Giọng điệu của người đàn ông trong điện thoại bỗng nghiêm túc.
Vũ Hoàng Minh hít thở sâu, anh đương nhiên biết sự quan trọng của việc này.
Chỉ là, anh không nghĩ rằng đột nhiên lại có liên quan tới hai người khác.
Vậy là sự ảnh hưởng của nó rất lớn rồi.
Anh muốn hút một hơi hết điếu thuốc nhưng không thể, chỉ có thể hút từ từ.
“Tôi hiểu rồi, gần đây ở cửa khẩu có gì mới không?”
“Đám người Selangor không dám làm loạn nữa chứ?”
Vũ Hoàng Minh thả ra một hơi khói, mỉm cười.
“Tạm thời không có gì bất thường, nhưng… ở biên giới phía nam có chút động tĩnh, tôi đã cho Chiến Long Quân đi tới đó rồi.”
“Hử?”
Vũ Hoàng Minh nhíu mày: “Có chuyện gì vậy? “
Người đàn ông bên kia từ từ nói: “Những người Selangor đó đang diễn tập ở biên giới, tôi sợ bọn chúng đánh úp, nên đã cho Chiến Long Quân đi phòng thủ, vừa hay anh cũng ở đó, nếu có vấn đề gì thì anh cũng có thể giúp “
“Quan trọng nhất vẫn là điều tra tổ chức này”
“Bọn họ muốn làm tan rã từ trong Bắc Sơn, tôi tìm được một số người, vẫn đang quan sát, nếu có động tĩnh thì tôi không dứt dây động rừng.”
Nghe thấy vậy, Hoàng Minh trầm mặc một hồi.
“Tôi biết rồi, tạm thời như vậy đi.”
Nói xong, anh chuẩn bị tắt máy thì đầu dây bên kia lại có tiếng truyền đến.
“Có chuyện này tôi muốn nói với anh.”
“Sao thế?”
“Nếu có thời gian thì anh hãy về nhà một chuyến, hình như quê anh có chuyện.”
“Gì cơ?”
Hoàng Minh bỗng to giọng, sắc mặt anh tối sầm lại.
“Đừng kích động, tôi cũng vừa nhận được tin hôm qua.”
Vũ Hoàng Minh không nói gì, trực tiếp tắt máy, nhìn bầu trời đêm đầy sao, sắc mặt anh không được tốt.
“Ở nhà xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Vốn dĩ anh định đợi khi anh và Tô Thanh Trúc kết hôn, sẽ trở về mời chú Đông Hưng và chú Hải Nam tới.
Nhưng lần này phải một mình về trước một chuyến rồi.
Nghe giọng của chồng, chắc là có chuyện gì rồi!