Chương : Bắt người
Hứa Mạnh vẻ mặt thờ ơ, lấy một cái bánh bích quy ra rồi tự mình ăn.
Thấy vậy, Trần Văn cũng không nói gì.
Nhưng đúng lúc này, quản gia từ bên ngoài đẩy cửa bước vào.
“Cậu Văn, có người tìm!”
Quản gia mặt đầy mồ hôi, giọng điệu tràn đầy sợ hãi.
HAI?”
Trần Văn đứng lên, hơi nhíu mày.
“Không… Tôi không biết, nhưng bọn họ mang theo vũ khí, xem ra cũng không phải người tốt.
Vừa nói xong, khuôn mặt Hứa Mạnh chợt trầm xuống.
Cất những miếng bánh bích quy chưa ăn xong vào túi.
Liếm đôi môi khô, ánh mắt lạnh lùng.
“Xem ra là tới tìm rắc rối”
Anh ta sð sờ eo, lấy ra khẩu súng lục, trực tiếp rút ra để bảo vệ.
“Đi thôi, tôi với ông cùng ra đó.”
Khi Trần Văn nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng có dự cảm không hay.
“Vâng!”
Nói xong hai người cùng bước ra khỏi biệt thự.
Ngay khi bước đến cửa biệt thự, Hứa Mạnh sa sầm mặt mũi.
Những kẻ này thậm chí còn mang theo vũ khí hạng nặng.
Là vì muốn ngăn cản Trần Văn trốn thoát ư?
Trần Văn và Hứa Mạnh bước tới cổng sắt, nhìn đám thanh niên cường tráng trước mặt cùng người đàn ông đứng giữa.
Còn chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông đó đã lạnh lùng nói: “Là Trần Văn Hầu Gia phải không? Đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Vừa dứt lời, sắc mặt Trần Văn lập tức thay đổi.
“Dựa vào đâu chứ?”
“Các người có mệnh lệnh không?”
Bắt một Hầu Gia, ít nhất phải là một người cấp bậc nguyên soái ra lệnh.
Những người này thậm chí không cho ông xem mệnh lệnh. Họ định cưỡng chế bắt mình sao?
“Chúng tôi không cần mệnh lệnh!”
“Bây gið ông có hai sự lựa chọn, hoặc là đi cùng chúng tôi hoặc là… chết”
Lời vừa dứt, vũ khí trong tay của mấy tên cao to xung quanh đều chĩa vào Trần Văn.
Mũi súng khiến người ta ớn lạnh!
Sắc mặt Trần Văn vô cùng xấu: “Làm như vậy có phải là có chút không đúng quy tắc không? Cho dù đại nguyên soái muốn giam giữ tôi thì cũng cần phải có mệnh lệnh!”
Vừa dứt lời, một viên đạn bắn vào bên cạnh chân ông ta.
Trên đất lập tức hiện lên một vết đạn.
“Tôi nói lại lần hai, hoặc là đi cùng tôi, hoặc là chết, tự mình lựa chọn đi.”
Đột nhiên, trên trán Trần Văn toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
Ánh mắt cầu cứu nhìn Hứa Mạnh bên cạnh.
Hứa Mạnh tiến lên một bước, còn chưa kịp nói thì đã bị súng dÍ vào trán.
“Anh là ai?”
“Xưng tên đi”
Người đàn ông đeo kính râm cau mày rồi tháo kính ra.
Người này không sợ trực tiếp bị giết chết luôn sao?
Còn dám tiến tới như vậy.
“Tên của tôi, anh không xứng được biết!
“Mang lệnh bắt ra đây, không có thì cút!”
Hứa Mạnh nói ít nhưng câu nào cũng lạnh lùng.
Sau khi nói câu này, cơ thể gầy gò liền trở nên căng thẳng.
Đôi mắt anh ta hơi nheo lại, nhưng nếu những người này muốn ra tay thì anh ta có thể giải quyết hết trong vòng hai giây!
Nhưng, người đàn ông đeo kính râm này có chút lợi hại.
Thực lực của đối thủ có vẻ không tồi.
“Anh là ail”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Mạnh, trong lòng cảm thấy có chút áp lực.
Người đàn ông gầy gò trước mặt này, tuyệt đối không phải người thường!
Sức lực chắc chắn không kém anh tai “Mang lệnh bắt ra đây! Nếu không thì cút!”
Vừa dứt lời, một người đàn ông cường tráng dường như không chịu nổi giọng điệu này nên lập tức giơ chân đạp Hứa Mạnh.
Trước khi người đàn ông có thời gian dừng lại, anh ta liền choáng váng đứng ở chỗ cũ.
Trên cổ phun ra một vệt máu.
“Phụt!”
Máu phun như mưa, phun ra xa tới nửa mét.