Chương : Mọi chuyện đều có liên hệ với nhau
Vừa dứt lời, chủy thủ trong tay Trương Hải Long, lần nữa đâm vào một huyệt vị của Sở Hoài Sơn.
Mùi vị đau khổ đó, khiến ông ta muốn chết.
“Dừng! Tôi nói, tôi nói!”
“Sau khi nói xong, chỉ mong cậu cho tôi được thoải mái.”
Vũ Hoàng Minh bật cười, châm một điếu thuốc.
“Sớm biết như vậy, cần gì cậy mạnh?”
“Nói đi, ai bảo ông đến”
Sở Hoài Sơn nhìn Vũ Hoàng Minh, chậm rãi lên tiếng: “Là tướng quân Tiêu Dương, là ông ta bảo tôi đến”
Nghe thấy cái tên này, Vũ Hoàng Minh khẽ híp mắt.
Không ngờ, tổ chức ám dạ lại trả thù nhanh như vậy.
Có điều, mấy người đó cũng ngu thật, lại đến Vân Xuyên tìm thế lực ngầm giúp đỡ.
“Mục đích?”
Sở Hoài Sơn lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ nghe lệnh làm việc thôi.”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh đứng dậy, vứt điếu thuốc trong tay “Trương Hải Long, tiễn ông ta lên đường.
Thành phố Cổ Dương.
Trong biệt thự xa hoa.
Sắc mặt Kim Diệu và Tiêu Dương đều rất khó coi.
“Làm sao đây? Chuyện này không giấu được nữa.”
Kim Diệu nhìn Tiêu Dương, cau chặt mày.
Ông ta cũng không ngờ, lại có một cao thủ canh giữ bên cạnh Trần Văn.
Thậm chí, ngay cả người của ông lớn bên trên phái đi, cũng bị giết trong biệt thự Trần Văn.
“Vậy thì đừng giấu nữa!”
“Nhưng mà, bây giờ điều tôi để ý không phải chuyện này, tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc là ai lại có thế lực lớn như vậy, có thể trong thời gian ngắn như thế, phong tỏa tất cả tin tức!”
“Ngưỡi tôi phái đi điều tra, cũng không tìm hiểu được bất kỳ tin tức gì.”
Vẻ mặt Tiêu Dương âm trầm, hôm đó khi phái người điều tra biệt thự Trần Văn, trừ việc máu nhuộm đầy đất ra, không để lại thứ gì hữu dụng cả.
Hơn nữa, cả biệt thự đều trống rỗng không người.
“Tôi cảm thấy, tôi nhất định phải đích thân đến Vân Xuyên một chuyến”
“Điều tra tung tích”
“Nếu không tìm ra, ông lớn bên trên trách tội, ông và tôi đều không dễ chịu”
Chính vào lúc này, điện thoại của Kim Diệu vang lên.
Ông ta lấy điện thoại ra nghe máy, sau khi nghe xong, đột nhiên dịu đi mấy giây.
“Có một chút tin tức rồi”
“Chuyện này, hình như có liên quan đến một gia tộc nhỏ ở Vân Xuyên”
Tiêu Dương vừa nghe, đột nhiên quay đầu, cau chặt mày.
“Một gia tộc nhỏ? Ông xác định không sai?”
Ông ta có chút không dám tin.
Nơi nhỏ bé như Vân Xuyên, cho dù là một vương gia, cũng là sự tồn tại khiến mọi người ngước nhìn.
Càng đừng nói đến một hầu gia.
Một gia tộc nhỏ dám trêu chọc hầu gia, chẳng phải muốn tìm chết sao?
Kim Diệu lắc đầu.
“Hẳn là không sai, mấy ngày trước, Vân Xuyên có một hội nghị thương mại, trong hội nghị đó, con rể của một gia tộc nhỏ, đánh con trai của An Trấn trước mặt mọi người, còn đánh gãy một tay của cậu ta”
“Thằng nhóc đó còn nói, muốn An Trấn quỳ xuống xin lỗi cậu ta”
“Sau này, An Trấn và con trai ông ta đến Vân Xuyên, bị Trần Văn giết chết trong biệt thự của mình”
“Tôi đoán, lần này Trần Văn biến mất, có lẽ liên quan đến người đó.”
Nghe thấy câu này, chân mày Tiêu Dương càng cau chặt.
“Con rể của một gia tộc nhỏ, cũng dám to gan như vậy?”
Kim Diệu cười nhạo một tiếng.
“Ai mà biết? Có lẽ đã quen làm cậu chủ ở Vân Xuyên, đúng rồi, thằng nhóc đó tên là Vũ Hoàng Minh”
“Tôi đã bảo người điều tra thân phận của cậu ta, hẳn không bao lâu nữa sẽ tra ra”
Nhưng, khi Tiêu Dương nghe thấy cái tên này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Ông nói, thằng nhóc đó tên Vũ Hoàng Minh? Gia tộc nhỏ kia, có phải là nhà họ Tô không?”
Kim Diệu nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của ông ta, cau mày.
“Ông biết?”
Sắc mặt Tiêu Dương trầm xuống, giọng điệu ngưng trọng nói: “Tổ chức có vài cao thủ chết trong nhà họ Tô, lần này cố ý phái một hầu gia qua đó điều tra tình hình, nhưng mà, theo như ông nói, những chuyện này dường như có liên hệ với nhaul”
“Cái gì!”