Chương Cái tát bất ngờ khiến vài y tá sợ hãi.
“Tại sao anh lại đánh tôi?”
Cô y tá bị đánh che bên mặt đã đỏ bừng.
Đôi mắt lạnh băng của Vũ Hoàng Minh giống như một con dã thú đang nhìn con mồi muốn ăn thịt, khiến cho những người ở đó sợ hãi.
Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng anh.
“Cô đã đâm những lỗ kim trên cánh tay của con gái tôi!”
“Những vết bầm trên chân con bé cũng là do cô gây ra phải không?”
“Từ những chuyện này, cái tát này – còn chưa đủ!”
Ba từ cuối cùng gần như là anh gầm lên.
Mấy cô y tá trẻ đã bị anh dọa cho sợ hãi, cứ nhìn anh không biết bây giờ phải làm gì.
Mắt của cô y tá nhỏ bị vừa bị đánh đã đỏ hoe, tủi thân nói: “Đây không phải là chủ đích của tôi!
Là do y tá trưởng của chúng tôi yêu cầu tôi làm chuyện này! Tôi chỉ là một thực tập sinh mới đến!”
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy, cô quá sợ hãi.
Nhưng vừa dứt lời, má trái của cô lại bị Vũ Hoàng Minh tát.
“Bại”
“Con bé chỉ là một đứa trẻ!”
“Cô còn xuống ta được sao? Kim đâm vào trên người người khác cô không thấy đau phải không? Những vết bầm tím trên đùi con bé có phải là do cô làm không?”
Cô y tá bị đánh cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
Đâm kim chính là do cô ấy làm, nhưng những vết bầm tím trên chân không phải do cô ấy làm.
“Không, đừng đánh tôi, tôi… Tôi thừa nhận rằng có một vài lỗ kim trên người cô bé là do tôi đâm không đúng cách, nhưng những thứ khác đều là do y tá trưởng của chúng tôi làm. Những thương tích trên người của cô bé cũng do cô ấy gây ra. Tất cả đều không liên quan tôi. “
Nghe những lời này, tâm trạng của Vũ Hoàng Minh trở nên bình tĩnh hơn một chút.
“Hai cái tát này xem như là hình phạt cho những vết kim tiêm nhầm của cô. Y tá trưởng của cô đâu! Đưa tôi đi gặp cô taI”
Hai cái tát, tha mạng cho cô ta, anh đã đủ rộng lượng rồi!
Nếu vết thương của Dâu Tây là do cô ta gây ra, thì dù là con gái cô ta cũng phải xuống gặp Diêm Vương.
“Y tá trưởng của chúng tôi đang họp và sẽ quay lại sau.”
Cô y tá ngồi xổm trên mặt đất và khóc lóc thảm thiết.
Những y tá nhỏ khác chỉ có thể đứng bên cạnh, không dám động đậy.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Một người phụ nữ khoảng gần bốn mươi tuổi, mặc áo khoác trắng của bệnh viện và đội mũ y tá, đi tới trước mặt mấy cô y tá.
Khi mấy y tá trẻ nhìn thấy người phụ nữ, họ hoảng sợ hét lên: “Y tá trưởng!”
Khi nghe thấy ba chữ “Y tá trưởng”, sắc mặt Vũ Hoàng Minh lập tức lạnh đi.
Anh đột ngột quay đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn y tá trưởng đi về phí đó.
“Cô là y tá trưởng?”
Y tá trưởng bước lại gần, nhìn cô y tá nhỏ đang ngồi xổm dưới đất, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Là cậu đánh?”
“Cậu dám đánh người trong bệnh viện của chúng tôi, cậu thật là can đảm! Cậu có tin tôi cho cậu vào nhà giam hay không!”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười đáp lại, sự lạnh lùng trong mắt anh ngày càng đậm hơn.
Kẻ gây tội lại đòi cáo trạng trước, lại còn ở ngay trước mặt anh.
“Bà đánh cô bé ở phòng đúng không?”
Y tá trưởng nghiêm túc nhìn Vũ Hoàng Minh: “Anh là ai? Liên quan gì đến anh?”
Vừa cất giọng, một cái tát trời giáng đánh vào mặt bà ta.
“Bạt”
Sau lớp trang điểm dày vẫn có thể nhìn rõ những dấu vân tay đỏ.
Ngay cả khóe miệng của bà ta cũng bị tát chảy ra máu.
Có thể thấy rằng cái tát này của anh mạnh đến thế nào.
“Tôi hỏi bà, cô bé ở phòng có phải do bà đánh không!”
Giọng của Vũ Hoàng Minh rất lạnh, lạnh đến mức khiến người ta lạnh sống lưng, như đang ở trong hầm băng.
Mấy cô y tá nhỏ sợ quá, đứng im không dám nhúc nhích.
“Thì sao? Một con bé hôi hám bẩn thỉu và xấu xí”
“Tôi có thể đánh chết nó đấy, thì sao?”
Y tá trưởng hét lên với Vũ Hoàng Minh.
“Vậy bà đi chết trước đi!”
Vũ Hoàng Minh giơ tay bóp cổ cô y tá trưởng, nhấc bà ta lên khỏi mặt đất.
Ngón tay hơi dùng sức, hai mắt y tá trưởng mở to đến mức sắp lồi ra, cố gắng giấy giụa trong tuyệt vọng nhằm bỏ bàn tay của Vũ Hoàng Minh ra.
Hơi thở của bà ta ngày càng yếu, đôi mắt đã trợn trắng.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến âm thanh “Tít tít”
Một y tá liếc nhìn thiết bị cảnh báo bên cạnh, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
“Phòng !”
Nghe thấy giọng nói của cô y tá, vẻ mặt Vũ Hoàng Minh ngưng trệ, sau đó buông tay ra, co chân chạy về phòng .
Y tá trưởng may mắn sống sót thở hổn hển, suýt ngất.
“Bác sĩ, bác sĩ!”
Trong khu , tiếng gầm của Vũ Hoàng Minh vang lên.
Vài y tá đi ngang qua nghe thấy tiếng của Vũ Hoàng Minh vội vàng chạy đến.
Khi bọn họ bước đến thì thấy bé gái nằm trên giường bệnh không còn hơi thở, mặt mày tái mét.
Một y tá vội nói với y tá bên cạnh: “Mau gọi bác sĩ, chuẩn bị phẫu thuật!”
Ở tầng dưới quán Bar Phoenix Tô Thanh Trúc loạng choạng bước ra ngoài, ánh mắt đờ đẫn.
“Tổng giám đốc Quân, hợp đồng lần này xem như chúng ta xác định kí kết rồi đúng không?”
Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước ra, trên miệng ngậm điếu xì gà.
Ông ta nhìn từ trên xuống dưới Tô Thanh Trúc với ánh mắt háo sắc: “Tô Thanh Trúc, em biết đấy, hợp đồng này đáng giá rất nhiều tiền, có rất nhiều người muốn hợp tác với anh.”
Tuy rằng không nói hết ý nhưng lời nói của Võ Mạnh Quân đã đủ rõ ràng.
Sắc mặt Tô Thanh Trúc thay đổi, cuối cùng gượng cười.
“Tổng giám đốc Quân, tôi không hiểu ý ông.
Tôi đã uống rượu và ăn cơm cùng ông. Ông không muốn hợp tác với tập đoàn Tô Thị của tôi sao?”
Võ Mạnh Quân cười lạnh một tiếng: “Không phải là không hợp tác, mà là…”
Chưa kịp dứt lời, ông ta đã bước tới đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Thanh Trúc.
Tuy nhiên, Tô Thanh Trúc đã lùi lại một bước.
“Tổng giám đốc Quân, xin hãy tự trọng”
Võ Mạnh Quân hừ lạnh và ném điếu xì gà trên tay đi.
“Tô Thanh Trúc, để tôi nói rõ cho cô biết, hôm nay cô không làm cho tôi vui thì tôi sẽ không ký hợp đồng này! Đừng quên, nếu không có hợp đồng mới, cô sợ là sẽ bị nhà họ Tô đuổi đi, đến lúc đó thì cô coi như xong”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Trúc trở nên tái nhợt ngay khi ông ta nói ra những lời này.
Đây là cơ hội cuối cùng mà gia đình cho cô, nếu không thành công, cô sẽ bị đuổi khỏi nhà và cắt hết tài chính.
Cô cắn môi, đôi mắt có chút đỏ.
Thấy vậy, Võ Mạnh Quân bước tới, nhẹ giọng an ủi: “Thanh Trúc à, anh biết đối với em không dễ dàng gì, dù sao em cũng có con gái, nếu thật sự bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi nhà, không có tiền bạc sao em có thể nuôi con gái.”
“Anh chỉ đề nghị em đi cùng anh một lần, không phải bảo em mỗi ngày đều đi với anh”
“Hợp đồng này trị giá hơn một trăm tỷ. Nhân tiện, anh sẽ đưa thêm cho em ba trăm năm mươi triệu, em nghĩ sao?”
Nói xong, tay Võ Mạnh Quân không yên phận đặt lên vai Tô Thanh Trúc.
Tuy nhiên, Tô Thanh Trúc lại lùi lại một bước như thể cô đã quyết định.
“Tổng giám đốc Quân, xin lỗi, tôi không thể thực hiện yêu cầu này”
Sau đó, cô quay người lại và lên taxi mà không cho Võ Mạnh Quân bất kỳ cơ hội nào.
Nhìn bóng lưng Tô Thanh Trúc rời đi, Võ Mạnh Quân uống một ngụm, ánh mắt lạnh lùng.
“Hừ hừ! Cô chờ đó tôi, sớm muộn gì tôi cũng bắt cô quỳ trước mặt tôi xin tôi ngủ với cô.”
Trong xe taxi, hai mắt Tô Thanh Trúc đã đỏ bừng.
Cơ thể cô khẽ run lên, trong miệng lẩm bẩm: “Đã sáu năm, anh thật sự không trở lại sao? Thật sự là quên em rồi sao?”
Nước mắt cô theo khóe mắt chảy xuống khiến lòng người xót xa.
Tuy nhiên, cô chưa kịp nghỉ ngơi thì điện thoại reo, là cuộc gọi từ bệnh viện.
“Xin chào, cô là Tô Thanh Trúc?”
“Con gái cô đang bị bệnh nặng và đã được đưa đến phòng cấp cứu. Xin cô hãy nhanh chóng đến đây”
“Ngoài ra, ở đây có một người đàn ông tự xưng là bố của con gái cô. Xin hãy đến kiểm tra”
Vừa dứt lời thì cúp máy.
Tô Thanh Trúc ngồi ở trong xe, toàn thân trong trạng thái thất thần.
Dâu Tây bị ốm nặng? Bố?
Đột nhiên, cô như nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt mơ hồ ngấn lệ.
“Bác ơi!”
“Bệnh viện thành phố, mau đưa cháu đến đấy, nhanh lên!”