Chương : Không cho gặp người Rốt cục, hai người đi tới công trường số ba dưới danh nghĩa tập đoàn Bắc Phong.
Trong công trường, có rất nhiều người mang đồ bảo hộ đang làm việc.
Xe việt dã dừng lại ở ngoài công trường.
Cửa lớn đang mở ra, bất nhưng mà ở vị trí cửa, có một con chó đen, đang nằm rạp trên mặt đất để nghỉ ngơi.
Khi ngửi được hơi thở xa lạ, nhất thời tỉnh táo lại.
“Gâu gâu gâu!”
Thân hình con chó to lớn, đứng lên có thể so sánh được với một người trưởng thành.
Con chó hướng về phía Vũ Hoàng Minh cùng Triệu Nam nhe răng trợn mắt, dáng vẻ hung ác như thể nếu không có xiềng xích thì có thể cắn chết người.
“Ai đó? !”
Một người đàn ông vạm vỡ đội nón bảo hộ đi tới, nhìn thấy Vũ Hoàng Minh cùng Triệu Nam đứng ở cửa, nhướng mày.
“Các người tìm ai?”
Vũ Hoàng Minh hít sâu một hơi, “Xin hỏi, ở đây có phải có một tên công nhân là Đông Hưng Hải, có thể phiền ông giúp tôi gọi anh ta ra đây chút không?”
Người đàn ông đánh giá hai người trước mặt, giọng nói có chút không vui: “Các người tìm cậu ta có chuyện gì? Bây giờ vẫn chưa đến giờ tan tầm, không thể rời công trường được.”
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh trầm xuống, “Tôi nói với anh ta mấy câu cũng không được?”
“Không được!”
“Cút nhanh, bằng không đừng trách tôi.”
Dưỡng như người đàn ông không thèm dấu giếm, có chút sốt ruột để cho hai người Vũ Hoàng Minh rời đi.
Khi nói chuyện, ông ta còn cởi bỏ dây xích cho con chó.
Nhất thời, này con chó đen kia càng thêm hung mãnh điên cuồng sủa về phía Vũ Hoàng Minh.
“Gâu gâu gâu!”
Nếu người bình thường thấy một con chó hung hăng như thế, đã sớm sợ tới mức hai chân như nhũn ra .
Nhưng Vũ Hoàng Minh lạnh mắt, đột nhiên nhìn về phía con chó.
“Câm miệng chó của mày lại cho tao!”
Giọng nói không lớn, nhưng là lại tràn ngập lực uy hiếp.
Vốn con chó còn hung mãnh, dưới một câu quát của anh đã mềm nhữn.
Trong mắt của con chó đen, thế nhưng toát ra vẻ sợ hãi.
Người đàn ông thấy con chó như vậy thì sửng sốt.
Đang đùa à?
Tùy tiện một câu, cũng có thể khiến cho con chó của cậu chủ bọn họ bỏ ra mấy chục triệu mua về câm miệng ?
Phải biết rằng,cậu chủ của bọn họ bỏ số tiền lớn mua con chó này, đã từng cắn chết không biết bao nhiêu con chó hung dữ đâu.
Hiện tại thế nhưng lại bị câu nói của người trẻ tuổi này dọa sợ.
Vũ Hoàng Minh không để ý đến đến con chó đen này nữa, ánh mắt dừng ở trên người đàn ông vạm vỡ.
“Nếu như ông đã không gọi anh ta ra thì tôi đây phải tự mình đi vào rồi.”
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt vồ cùng tức giận.
Nói xong, Vũ Hoàng Minh nhấc chân định đi vào trong.
Nhưng người đàn ông đó lại hét lớn một tiếng, vẻ mặt sốt ruột.
“Đứng lại cho tao, nếu mày dám đi vào, có tin tao đánh gãy chân của mày không.”
Dứt lời, ông ta nhặt một cây gậy sắt dưới đất lên, vẻ mặt hung hăng nhìn vào hai người họ.
“Ông vẫn không cho?”
“Nếu đã vậy thì tôi chỉ còn cách xông vào thôi.”
Vũ Hoàng Minh không phí thời gian với người đàn ông này nữa, nếu thật sự không được nữa thì chỉ còn cách ném ông ta sang một bên.
Nhưng mà điều làm cho anh bất ngờ chính là, người đàn ông này hô to một tiếng về phía công trường, “Mau tới đây, có người đến công trường chúng ta gây sự.”
Một tiếng quát này quanh quần trên cả công trường, nhất thời, không ít công nhân đều buông dụng cụ trong tay xuống, tùy tay nhặt ống tuýp hoặc là thép trong tay rồi vọt lại đây.
Ngắn ngủn trong hai phút, cũng đã có hai ba mươi người công nhân đứng ở sau người đàn ông vạm vỡ này.
“Anh cường, ai dám đến công trường chúng ta gây sự, ông đây sẽ đánh gãy hết chân của nó.”
Một tên đàn ông vạm vỡ tiến lên, đứng cạnh người đàn ông tên Lưu Cường đó.
Lưu Cường cầm lấy ống tuýp trong tay chỉ hướng Vũ Hoàng Minh cùng Triệu Nam, sắc mặt không tốt, “Chính là bọn họ , hai người bọn họ muốn xông vào công trường chúng ta.”
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh trầm xuống, nhìn thấy phần đông công nhân.
“Các vị, tôi không muốn xông vào công trường của mọi người, tôi chỉ tới đây để tìm người mà thôi.”
Triệu Nam đứng ở một bên, trầm mặc không nói.
Trong lòng lại bội phục sức nhẫn nại của Vũ gia, này nếu đổi thành anh, phỏng chừng đã sớm tiến lên đánh cái tên gọi là Lưu Cường này rồi.
“Mày tìm ai? Công trường bọn tao có nhiều người như vậy, đâu ai biết mày?”
“Tôi tìm Đông Hưng Hải.”