Chương : Đám cưới cậu Minh
Tầng hai của khách sạn Thịnh Thế Hoa Đình.
Ba mươi sáu bàn tròn, mỗi bàn tám người ngồi.
Ngoài người thân và bạn bè của Tô Thanh Trúc, còn có nhiều đại gia kinh doanh khác ð Vân Xuyên.
Những người còn lại là tướng sĩ của đội ba.
Tuy nhiên, vì quá đông người nên Vũ Hoàng Minh không thề sắp xếp mọi người đến hết được, anh chỉ có thể mua rượu mừng cho những người anh em đang đóng quân ở biên giới, cho người gửi tới, đó là tấm lòng của anh.
Mọi người đang nhìn Vũ Hoàng Minh trong bộ đồ chú rề và Tô Thanh Trúc trong bộ đồ cô dâu đứng trên sân khấu, ánh mắt chúc phúc.
Cầm chiếc micro trên tay, Vũ Hoàng Minh mìm cười nhìn nhiều khách mời ð dưới khán đài.
Tuy nhiên, anh không vội nói.
Bởi vì vẫn còn vài người quan trọng chưa đến.
“Hoàng Minh, anh đang đứng làm gì vậy?
Nói chuyện đi chứ.”
Tô Thanh Trúc đỏ mặt, thì thẩm với Vũ Hoàng Minh.
“Còn có vài người chưa tới, anh muốn chờ.”
Ba người là anh Hải, em Nhị Ngưu, em Thương vẫn chưa đến, làm sao anh có thề bắt đầu dễ dàng như vậy được.
Vì anh và anh Hải đã nói, hôm nay anh sẽ kết hôn, ba người họ có phải đến muộn rồi không.
Những vị khách có mặt đều rất tò mò, không biết Vũ Hoàng Minh đang đợi ai.
Sao vẫn chưa bắt đầu?
“Cạch cạch!”
Có tiếng mỡ cửa, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại.
Khuôn mặt của Vũ Hoàng Minh cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến.
Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ người đứng ngoài cửa, hình như…có gì đó không ổn.
Bởi vì đây không phải là một hoặc hai người.
Nhìn xung quanh, có mấy chục người.
Hơn nữa, trong tay ai cũng có vũ khí như thanh sắt.
Trong tích tắc, các tướng sĩ đều đứng lên.
Lại có người dám đến đám cưới của cậu Minh gây sự, những người này không muốn sống sao?
Lúc này, sắc mặt của Vũ Hoàng Minh cũng trờ nên cực kỳ lạnh lùng nhìn người đàn ông dẫn đầu.
Hầu hết những người có mặt ờ đây cũng biết Tà Mộc Nhiên, nhìn thấy bên kia có nhiều người như vậy, tất cả đều sững sờ.
“Tôi đã nói, lễ cưới của anh hôm nay sẽ không diễn ra được đâu!”
“Thức thời thì ngoan ngoãn cút về nhà ngay, nếu không, cả đời này anh sẽ ngồi trên xe lăn.”
Tả Mộc Nhiên chế nhạo nhìn Vũ Hoàng Minh.
Anh ta vẫn chưa quên Vũ Hoàng Minh đã làm nhục mình như thế nào.
Tô Thanh Trúc lo lắng nhìn Vũ Hoàng Minh, cô không biết tại sao Vũ Hoàng Minh lại chọc tức cậu chủ của tập đoàn Tả thị.
“Hoàng Minh, chuyện gì vậy?”
“Sao anh lại chọc vào anh ta?”
Vũ Hoàng Minh khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
“Không sao đâu.”
Sau đó anh nhìn về phía khách mời có mặt, “Mọi người, không sao đâu.”
“Nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống.”
“Về phần lũ chó hoang này không biết từ đâu chui ra, tôi sẽ quét sạch từng con một!”
Trong mắt anh có một tia sáng lạnh lẽo.
“Chỉ dựa vào anh?”
“Tôi nói cho anh biết, ông đây là đại thiếu gia của tập đoàn Tả thị. Thử hỏi những người có mặt ð đây xem, ai dám chống lại tôi?”
“Hà?”
Tả Mộc Nhiên cười điên cuồng, trong mắt anh ta đầy vẻ khinh thường.
Có bao nhiêu người ở đây dám chống lại mình chứ?
Chỉ cần một câu nói của mình liền có thể cho công ty của bọn họ phá sản.
“Thế à?”
Đột nhiên, Vũ Hoàng Minh mỉm cười.
Sau đó anh vỗ tay.
Đột nhiên, tất cả những người đang ngồi đều đứng dậy.
Sau khi chỉnh lại từng góc quần áo, bọn họ bước ra giữa thảm đỏ.
Sờ Thanh Nam là thủ lĩnh, Trương Hải Long là thứ hai cùng những tướng sĩ khác ở phía sau.
“Vốn dĩ tôi không muốn nhìn thấy máu trong ngày vui của mình, nhưng vì các người muốn quấy rầy đám cưới của tôi như vậy, vậy thì xin lỗi!”
“Không giữ một ai cả!”
Một âm thanh thờ ở phun ra từ miệng Vũ Hoàng Minh.
Sát khí lạnh lẽo khiến không ít quan khách phải run lên vì sợ.