Chương : Bắc Lương Trung tức giận
Triệu Cường nghe xong, trên mặt xuất hiện chút nghỉ ngỡ.
Tổ chức Ám Dạ là cái quỷ gì vậy?
Tổ chức này xuất hiện từ khi nào?
“Anh Minh, tổ chức này ð đâu ra vậy?”
Thành phố Quý Dương.
Trang viên nhà họ Bắc.
“Cái gi?”
“Con trai của tôi bị người ta đánh gấy chân?
Ai làm?”
Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên đang hét lên với người ở đầu dây bên kia, về mặt vô cùng tức giận.
Người ở đầu dây bên kia nói vài câu rồi cúp máy.
“Được rồi, tôi đến ngay!”
Đặt điện thoại xuống, khuôn mặt của Bắc Lương Trung vô cùng khó coi.
“Làm sao vậy, có chuyện gì mà ông lại tức giận như thế?”
Một người phụ nữ có thân hình đẩy đặn chậm rãi đi từ lầu hai xuống, nhìn thấy vẻ mặt u ám của ông ta thì cất giọng hỏi.
Quý bà này chính là mẹ của Bắc Minh Khải, Hứa Lâm Ngọc.
“Minh Khải bị đánh gấy chân, hiện tại vẫn đang ở trong phòng cấp cứu”
Giọng điệu của Bắc Lương Trung cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Thử hỏi xem, khắp cả Quý Dương này, ai lại dám động đến người nhà họ Bắc bọn họ!
Uy danh của ông cụ cũng không đơn giản chỉ là lời đồn.
Ngay cả tướng quân Tiêu Dương cũng phải nể mặt ông cụ mấy phần.
Càng không nói đến những người khác.
Huống hồ, Bắc Minh Khải là con trai duy nhất trong nhà, việc nối dõi của gia tộc chỉ trông vào mình cậu ta.
Nếu như ông cụ biết chuyện này, chắc chắn Quý Dương sẽ chấn động một phen.
“Am “Minh Khải bị người ta đánh gấy chân?”
“Ai, là ai làm!”
Chân Hứa Lâm Ngọc chợt mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
Bà ta hốt hoảng chạy tới và túm chặt lấy cánh tay Bắc Lương Trung.
“Họ nói là một người trẻ tuổi và một tên vệ s.
Bắc Lương Trung thờ ra một hơi, nắm chặt tay lại.
“Không thể nào! Không phải ông cụ đã cho Lý Nhị cùng Lý Đại đi theo bảo vệ Minh Khải sao?
Chẳng lẽ ngay cả Lý Nhị và Lý Đại cũng không đánh nổi một tên vệ sĩ sao?”
Nghe vợ hỏi vậy, Bắc Lương Trung giận không để đâu cho hết.
“Bà hỏi tôi làm sao tôi biết được? Bây giờ Lý Đại và Lý Nhị đều đang nằm trong bệnh viện, thậm chí họ còn bị thương, thì bà nghĩ còn ai có thể bảo vệ Minh Khải được?”
Hứa Lâm Ngọc nghe vậy, lập tức đứng dậy rỡi đi.
Bắc Lương Trung cau mày: “Bà đi đâu đấy?”
“Đi nói với ông cụt Nói rằng cháu trai yêu quý nhất của ông ấy bị người ta đánh gãy chân, hiện tại vẫn đang nằm viện!”
Nghe vậy, mặt Bắc Lương Trung đột nhiên biến sắc.
Ông ta vội vàng bước tới kéo cổ tay Hứa Lâm Ngọc: “Bà muốn bệnh cũ của ông cụ tái phát sao!”
Tiếng quát đầy tức giận khiến cho Hứa Lâm Ngọc sợ hãi dừng lại.
Sức khỏe của ông cụ mấy năm nay không được tốt lắm, nếu nghe được tin này, chắc chắn ông ấy sẽ rất tức giận.
Bắc Minh Khải bị người ta đánh gấy chân là chuyện nhỏ, nhưng một khi ông cụ qua đời thì ngày nhà họ Bắc sụp đổ sẽ không còn xa nữa.
Trên con đường phát triển của nhà họ Bắc, có không ít những gia tộc đối địch khác.
Thực lực của những gia tộc đó không thua kém gì bọn họ, nếu để những người đó có được cơ hội, họ sẽ không có cách nào chống đỡ được.
Ngay cả khi bên ngoài không làm gì, cũng sợ rằng bên trong có người ngấm ngầm muốn thôn tính tập đoàn Bắc Phong của họ.
Đến lúc đó, mọi thứ sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
“Trước hết, chúng ta phải đến bệnh viện xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã. Hiện tại đừng nói với ông cụ về chuyện này vội, ít nhất là cho đến khi chúng ta bắt được thủ phạm.” Giọng.
Bắc Lương Trung vô cùng nghiêm nghị.
Ông ta tin rằng cho dù là anh cả, chị hai, anh ba biết chuyện này thì họ cũng sẽ không dễ gì nói cho ông cụ biết.
Hứa Lâm Ngọc lo lắng nói: “Vậy thì còn chần chừ gì nữa, chúng ta nhanh chóng đi xem Minh Khải sao rồi, kè nào dám động đến con trai tôi, tôi nhất đinh sẽ lôt da kẻ đó!”