Chương : Cầm gai hỏi tội
Sau đó, hai gã bảo vệ lại nhìn cành hoa trinh nữ đầy gai trong tay người đàn ông này thì lập tức sợ đến mức mặt mũi trắng bệch!
Người đàn ông này điên rồi sao?
Anh ta còn dám mò đến trước cổng nhà họ Bắc như vậy, không sợ lúc ông cụ nổi giận sẽ đập chết tươi anh ta hay sao?
“Anh… anh chỡ chút, tôi vào thông báo ngay đây, các người đừng có bỏ đi đấy!”
Nói xong, một trong hai gã bảo vệ gấp rút chạy vào biệt thự.
Trong khi đó, gã bảo vệ còn lại thì nớm nớp lo sợ nhìn hai người này.
Anh ta dám đánh cược rằng, nếu như hai người này muốn bỏ đi thì mình anh ta cũng chẳng thể ngăn nồi.
Mà trong phòng khách lúc này, Bắc Đại Quang vừa đúng lúc nghe Bắc Lương Trung giải thích xong, trông sắc mặt ông ta u ám đến mức tường chừng sắp nhỏ ra nước.
Ông ta đột ngột nện mạnh bàn tay lên mặt bàn.
”Tôi đã cành cáo các người là làm người thì phải khiêm tốn, làm việc thì phải mạnh mẽ dứt khoát từ lâu rồi cơ mà!”
Tiếng gầm chói tai khiến cho mọi người ờ đó sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, đây là lần đầu tiên thấy ông cụ nồi giận đến như vậy trong mấy năm gần đây.
Mấy năm gần đây, nhà họ Bắc đều dựa vào danh tiếng của Bắc Đại Quang mà kiếm chác được không ít lợi lộc, khiến các dòng tộc lớn cũng phải khúm núm lễ phép trước nhà họ Bắc.
Căn bàn vì bọn họ kiêng dè Bắc Đại Quang mà thôi. Nếu Bắc Đại Quang chết đi thì tương lại nhà họ Bắc cũng coi như đi vào ngố cụt.
Chưa cần đến mười mấy năm thì nhà họ Bắc đã đi đời nhà ma rồi.
“Nhưng mà bố à, nói gì thì nói Minh Khải cũng là cháu của bố mà.”
Bắc Lương Trung cực kì bất mãn vì con trai ông ta bị người ta đánh cho tàn phế như vậy, sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này.
“Còn cần anh phải nói à!”
“Cháu của Bắc Đại Quang tôi phạm sai lắm, lẽ nào đến lượt người ngoài dạy dỗ nó!” “Nhưng tôi cũng phải cảnh cáo các người, nếu kẻ nào còn tiếp tục gây ra loại chuyện như: vậy một lần nữa thì đừng trách tôi ác!”‘ Vẻ mặt Bắc Đại Quang dẫn trờ nên lạnh lẽo, ánh mắt quét qua từng người một.
Tất cà mọi người đều tự giác cúi đầu, chuyện này vốn dĩ là do bọn họ gây ra nên căn bàn cũng không dám ho he gì.
“Được rồi, hôm nay…”
Bắc Đại Quang còn chưa kịp nói hết câu thì cửa phòng khách đã bị đầy ra.
Quản gia từ ngoài đi vào, về mặt hơi nôn nóng: “Ông chù, bên ngoài có người muốn gặp ông, họ nói là…. nói là tới để cúi đầu nhận tội.”
Quản gia vừa dứt lời thì đám người kia đã trợn tròn mắt.
Cúi đầu nhận tội?
Chẳng lẽ gã hung thủ đó thật sự dám mò tới đây ư?
Chuyện này khác nào tự tìm đường chết!
Nhưng vẻ mặt của Bắc Đại Quang phút chốc đã sầm xuống, ông ta lắc đầu một cách bất lực.
Nếu đối phương không xuất hiện thì rõ ràng là địa vị của đối phương không bằng mình, mình cũng chẳng phải nề nang gì, cứ tiêu diệt quách đi là xong.
Nhưng mà bây giỡ đối phương lại ngang nhiên mò tới như vậy, điểu này cho thấy đối phương căn bản chẳng hề sợ mình mà ngược lại, địa vị có khi còn trên cả mình!
“Cho bọn họ vào địi!”
Nhưng nói gì thì nói, đây vẫn là địa bàn của mình, nếu bọn họ muốn ra tay thì còn phải nhìn mặt mình cái đã.
“Vâng!”
Quản gia vội vã lui ra khỏi phòng khách.
Sắc mặt Bắc Lương Trung vậy mà lại trở nên phấn khởi: ”Bố! Hung thủ thế mà lại tìm tới thật!”
Hung thù đã tới rồi, đây chính là kẻ thù của Bắc Minh Khải, lần này bọn họ có thề báo thù cho con trai mình rồi!
“Câm miệng!”
Bắc Lương Trung còn chưa kịp phấn khởi thì tiếng quát đầy rét lạnh của Bắc Đại Quang đã khiến cho những người ở đó giật nảy cả mình.
Bọn họ đều hơi sinh nghị, tại sao ông cụ là giận dữ như vậy?
Lẽ nào kè thù tự đến cúi đầu nhận tội lại không được vui mừng vì điều đó hay sao?
“Bố?”
Bắc Lương Trung không cam lòng gọi một tiếng.
‘Tôi nói anh câm miệng lại, nghe không hiểu tiếng người hay sao?”“
Bắc Đại Quang gần như đanh mặt gầm lên.
Lần này, không kè nào dám hé răng nữa.
“Đông người ở đây thế này, có phải tôi làm phiền mọi người không?”
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
Nháy mắt, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào. Hai người đàn ông đang đức đó, một trong hai người họ còn cầm một cành gai mận.
Nhìn bộ dạng thế này nào có giống đến đề cúi đầu nhận tội, có mà cẩm gai hỏi tội thì có!