Chương : Cậu Vũ, tôi nói, tôi nói…
Những lúc bình thường việc mua bán cổ phần vốn là một việc rất đỗi bình thường nhưng…
lại cứ bán tháo trong lúc cồ phiếu sụt giảm thì chắc chắc là có vấn đề.
Vũ Hoàng Minh không nói thêm nữa, chỉ là anh tiếp tục đọc tên những người tiếp theo cho.
đến khi đọc đầy đủ hết tên của hơn hai mươi cổ.
đông, trong số đó có bày cổ đông đã bán đi cổ phiếu của công ty. Cổ phần trong tay những cổ.
đông còn lại vẫn còn nguyên chưa động đến.
“Bây giờ mời các cổ đông có cổ phần trong tay thay đổi đứng dậy.”
Những cổ đông đã bán đi cổ phiếu nhìn nhau, không biết Vũ Hoàng Minh muốn làm gì.
Nhưng Vũ Hoàng Minh không nói lý do, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.
“Được rồi, xin mời các cổ đông còn lại rồi khỏi đây, tôi sế giải thích rõ ràng với mọi người chuyện cổ phiếu liên tục rớt giá sau, nếu như sau ba ngày mà cổ phiếu vẫn còn liên tục rớt giá như vậy thì tôi sẽ bồi thường tiền thiệt hại cho các vị”
Những cổ đông vốn đang tức giận, không vui nghe thấy những lời anh nói bèn nờ nụ cười ngay lập tức, sau đó từng người từng người rồi khỏi phòng họp. Cuối cùng trong phòng họp ngoài Tô Thanh Trúc và Vũ Hoàng Minh ra còn có bày cổ đông mà cổ phần trong tay biến động.
“Mấy vị, mọi người tự mình nói ra hay là để tôi nói giúp đây”
Vũ Hoàng Minh ngồi tại chỗ, anh lấy thuốc ra châm cho mình một điếu.
Khói thuốc lượn lờ, bay ra từ khoé miệng của.
anh.
“Cậu Vũ, ý anh là gì, chúng tôi không hiểu lắm”
Một cổ đông nhỏ chau mày nhưng trong ánh mắt của anh ta có đôi chút sợ hãi. Trong lòng bọn họ đều hiểu rố mình đã làm những gì.
“Tôi không muốn nhắc lại những lời tôi nói lần thứ hai đâu, nếu như để tôi tự mình nói ra thì mấy người không có kết quả tốt đẹp gì cả.”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, nhưng trong mắt của đám cồ đông thì nụ cười ấy thật sự rất đáng sợ.
Anh biết cổ phần nằm trong tay những người này cộng lại cũng gần %, có thể nói cổ đông lớn của tập đoàn Tô Thị ngoài Tô Thanh Trúc ra thì vẫn còn một người nữa.
Bày người nhìn nhau sau đó đều đồng loại cúi đầu xuống. Họ không dám nói ra nhưng lại không thể không nói.
“Nếu mọi người đã không chịu nói ra vậy thì để tôi nói giúp mấy người vậy”
Vũ Hoàng Minh vừa muốn lên tiếng thì có một cổ đông nhỏ vội vàng giơ tay lên rồi n “Cậu Vũ, tôi nói, tôi nói!”
Người đàn ông đang nói chuyện là một người có vóc dáng hơi gầy, anh ta đeo kính, hai mắt hơi sâu.
“Mấy ngày trước có một người tự xưng là sếp tổng tập đoàn Thánh Phong tới tìm tôi, hỏi tôi có muốn bán cổ phần của mình không”
“Lúc đầu tôi còn hơi do dự nhưng giá anh ta đưa ra gấp một phảy năm lần giá hiện tại của chúng ta, thế nên tôi mới bán đi một phần.”
“Nhưng không ngờ giá cổ phiếu của công ty chúng ta mấy ngày nay lại giảm mạnh như thế…
Nói tới đây người đàn ông cúi đầu xuống.
Bọn họ có quyền bán đi cổ phần của mình, Vũ Hoàng Minh cũng không có cách nào ngăn căn được.
Hơn nữa, anh cũng không định bắt nạt mấy cổ đông nhỏ này.
“Mấy người thì sao hà?”
Vũ Hoàng Minh nhìn sáu người còn lại.
“Tôi giống anh ta, cũng là bán cho tập đoàn Thánh Phong.”
“Tôi cũng thế…
Không ngoài dự liệu, tất cà cổ phần đều do.
tập đoàn Thánh Phong thu mua. Mà hiện tại, có lẽ tập đoàn Thánh Phong đã nắm trong tay khoảng % cổ phần tập đoàn Tô Thị.
Với giá trị hiện tại của tập đoàn Tô Thị thì % cổ phần ấy ít nhất cũng phải được sáu trăm triệu.
“Được rồi, tôi biết rồi, mấy người ra ngoài cả đị”
“Nếu như mấy người muốn bán cồ phần thì có thể tìm tổng giám đốc Tô.”
Vũ Hoàng Minh nhíu mày, phất tay.
Mấy người kia không dám nán lại nên vội vội vàng vàng xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng họp chỉ còn lại hai người là Tô Thanh Trúc và Vũ Hoàng Minh.