Chương : Để anh trốn thoát thì tên tuổi của tôi coi như vứt!
Mặt trời đã lên qua đình đầu.
Một chiếc xe việt dã đỗ ngay đầu một con hèm nào đó ð đường Ngọc Thanh.
Thanh niên xuống xe cùng Vũ Hoàng Minh.
“Ông anh à, người đó đang ở bên trong.”
Thanh niên có vẻ hơi e ngại nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Dẫn tôi vào.”
Vẻ mặt Vũ Hoàng Minh lạnh lùng, không có chút cảm xúc nào.
Thanh niên không biết phải làm sao nên đành phải dẫn Vũ Hoàng Minh vào con hèm nhỏ.
Trong hèm không nhiều người lắm, chỉ có mấy ông bác già ngồi ð ngay trước cửa nhà rít thuốc lào, trò chuyện câu được câu chăng.
Trông thấy thanh niên trẻ đưa người đến thì cười hỏi: “Há há, Tiều Lý Tử, sao thằng nhóc nhà mày lại đưa người đến nữa rồi? Mấy ngày nay mày cũng đưa không ít người đến đâu nhỉ.”
Nghe thấy cái tên Tiểu Lý Từ này, trong lòng.
Vũ Hoàng Minh hơi ngây ra.
Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn có người gọi tên kiểu này.
Đây chẳng phải cách gọi tên mụ của thái giám ngày xưa sao?
Nghe thấy một tay anh chỉ ở ngay cửa gọi vậy, mặt mũi Lý Nguyên Hạo đỏ bừng cả lên.
“Đi mà hút thuốc của anh đi!”
Là do bố cậu ta đặt tên cậu ta thế thôi, cậu ta còn cách nào khác chứ?
Mấy ông lão lớn tười quanh đây không ai là không biết cậu.
Từ nhỏ đã nghịch ngợm, gây chuyện thành thói, lớn lên mới đố một chút.
Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt Vũ Hoàng Minh lạnh đi.
Có một người đàn ông đang đứng tựa vào tường ở khúc cuối hẻm.
Trong tay gã đàn ông đó cầm một con dao.
găm, tay đang tung lên xoay xoay.
Lần nào cũng có thể bắt lại một cách chuẩn xác.
Còn chưa đến gần, ánh mắt của gã đàn ông đó đột nhiên trờ nên lạnh buốt, phi ngay con dao găm đang cầm trong tay về phía này.
Mục tiêu chính là Lý Nguyên Hạo.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh thay đồi. Anh kéo tay cậu ta, kéo cả người cậu ta qua một bên rồi giơ cánh tay lên.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy lưỡi dao một cách chuẩn xác.
Sắc mặt Lý Nguyên Hạo tái nhợt ngay tại chỗ trong nháy mắt.
Suýt chút nữa là cậu ta đi chầu ông bà luôn “Muốn chạy à, nằm mơ!”
Thấy gã đàn ông kia định leo tường bò trốn, Vũ Hoàng Minh lạnh mặt, phi con dao găm trong tay đến đó.
Nhưng vẫn chậm một bước, dao găm ghim lên tường.
Mà lúc này gã đàn ông đó đã trèo qua tường trốn thoát.
“Nếu đề anh trốn thoát ngay dưới mắt tôi thì cái tên này của tôi vứt đi cho xong!”
Anh đột ngột tăng tốc, cứ như cảnh trong phim điện ảnh. Anh đạp lên bờ tường, nhảy thẳng qua vách tường cao hai mét.
Còn Lý Nguyên Hạo đã ngây người, nhìn đến tròn mắt Đây là thật đấy sao?
Sao con mẹ nó như là mơ thế này.
Nếu không được tận mắt chứng kiến thì Lý Nguyên Hạo còn tường mình đang ð hiện trường đóng phim cơ đấy.
Về phẩn Vũ Hoàng Minh, lúc này anh đã đuổi sát gã đàn ông đó.
Hai người một trước một sau chạy như điên trên đường.
Nhưng tốc độ của Vũ Hoàng Minh vẫn nhỉnh hơn gã đàn ông đó một chút, chỉ còn chút nữa thôi là tiếp cận được rồi.
Thế nhưng, khu hai người đang đuổi nhau thuộc địa phận khu lão thành ở Vân Xuyên, không có nhiều người sống ð đây lắm.
Hơn nữa, gần đây khu vực này cũng sắp bị phá bỏ và di dời, nhiều người cũng đã di cư sang thành phố mới rồi.
Gã đàn ông phía trước thấy mình sắp bị đuồi kịp thì bắt đầu quýnh quáng cà lên, xoay người chạy thằng vào một tòa nhà hoang chuẩn bị tháo dỡ.
Gã ta vừa chạy vào không đến mấy giây thì Vũ Hoàng Minh cũng chạy vào.
Nhưng… ngay khi chạy vào đến thì trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng gió rít bén nhọn.
Người kia nghiêng người, bóng lóe lên, một viên gạch nện mạnh từ trên trời xuống đất, vỡ nát bấy.
Ngắng đầu nhìn lên thì thấy gã đàn ông kia đã chạy lên đến lầu hai Vũ Hoàng Minh hừ lạnh một tiếng, còn dám mãi phục anh.
Muốn chết sao!
Tung người nhảy lên, anh nhảy thẳng lên cầu thang, lại đuổi theo gã đàn ông đó tiếp.
Ba mưới giây sau, hai người đã chạy lên đến tầng thượng của tòa nhà.
Nhìn quanh một lượt, đa phần là các phòng bỏ hoang.