Chương : Nếu không có tin tức của
Dâu Tây thì xin anh đừng nói chuyện với em Chỉ chớp mắt mà Dâu Tây đã bị bắt cóc một ngày rồi.
Mà trong khoảng thời gian một ngày ấy vẫn chưa có một chút tin tức nào truyền về.
Trong biệt thự, Vũ Hoàng Minh ngồi tựa vào.
ghế sa lon hút thuốc.
Đôi mày cau chặt, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo.
Đã qua một ngày rồi, nếu đối phương muốn rồi khỏi thành phố Vân Xuyên thì không thể không đến các cửa khẩu.
Cho dù là đường biển hay đường bộ, thậm chí đến cả sân bay cũng đều bị người của anh phong tỏa rồi.
Đối phương muốn rời khỏi Vân Xuyên, chỉ còn cách mọc cánh bay đi.
Nếu không thì không có các nào trốn đi được cà.
Nhìn điện thoại, đến lúc này vẫn chưa có chút tin tức nào.
Anh nhíu mày, trong đấu tự hỏi không ngừng.
Chẳng lẽ đối phương vẫn chưa rời khỏi Vân Xuyên sao?
Không phải không có khả năng này. Thành phố Vân Xuyên nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Muốn tìm được con gái mình là điều rất khó.
Cho dù có camera giám sát cũng chưa chắc tìm được đến nơi.
Trừ chuyện đó ra, chẳng lẽ chúng còn có cách nào để rời khỏi đây hay sao?
Bỗng nhiên, anh đứng bật dậy từ ghế sa lon.
Còn có một cách nữa, đó chính là máy bay chuyên dụng của chiến khu, hoặc là máy bay tư, nhân!
Hoàn toàn có thể rời khỏi Vân Xuyên mà không qua điều tra.
Anh hít sâu một hơi, cảm điện thoại lên gọi ngay cho Sỡ Thanh Nam.
“Anh Minh.”
Đây dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ nghiêm túc của Sð Thanh Nam.
‘Vũ Hoàng Minh hỏi: “Có tin tức gì chưa?”
Sờ Thanh Nam trà lời: “Tạm thời vẫn chưa có. Tôi đoán rằng có thể bọn họ vẫn còn ở Vân Xuyên.”
“Không, bọn họ đã đi khỏi đây rồi. Chúng ta đã bỏ sót hai chỗ rất quan trọng! Một là máy bay.
chuyên dụng của chiến khi, hai là máy bay trực thăng tư nhân!”
Nghe thấy vậy, Sở Thanh Nam đột nhiên giật mình.
Hình như, nếu người bên phía đối phương ngồi máy bay chuyên dụng hay trực thăng tư nhân bay thẳng đi thì họ cũng chẳng còn cách nào.
“Bây giờ cậu đi tra ngay cho tôi các biệt thự ð khu nhà giàu thành phố Vân Xuyên, xem xem bao nhiêu biệt thự có bãi đậu trực thăng!”
“Vâng! Bây giờ tôi đi tra ngay!”
Cúp máy, Vũ Hoàng Minh thờ dài một hơi Ánh mắt anh càng giá buốt!
Tốt nhất là đừng để tao tìm được chúng mày, nếu không, tao nhất định sẽ khiến chúng mày phải hối hận!
Phong Hiều Quang, Diệp Bách Kiên!
Chuyện này tốt hơn hết là đừng liên quan gì đến hai người, nếu không thì… cũng đừng trách tôi ra tay không nề nang gì.
Ba vị vương giả của Bắc Sơn là Vũ Hoàng.
Minh, Phong Hiều Quang, Diệp Bách Kiên!
Trừ anh ra thì còn hai vị là Phong Hiểu Quang và Diệp Bách Kiên.
Đến gần xế chiều Tô Thanh Trúc mới về.
Mặt cô đẩy vẻ mỏi mệt. Cô không có tâm trạng để xử lý công việc của cả ngày hôm nay.
Phần lớn công việc đều giao cho Vân Nguyệt xử lý.
Thấy Tô Thanh Trúc vào nhà, Vũ Hoàng Minh đứng dậy, tiến lên đỡ cô: “Em không sao chứ?”
Tô Thanh Trúc hất tay anh ra, đứng nguyên tại chỗ lạnh lùng nhìn anh.
“Nếu không có tin tức của Dâu Tây thì xin anh đừng nói chuyện với em.”
Nói rồi, cô đi thẳng lên lầu nghỉ ngơi.
Thấy thế, Vũ Hoàng Minh chỉ đành cười khổ.
Sao anh lại không muốn biết tin tức của Dâu Tây cơ chứ, nhưng chuyện đó có dễ dàng như.
vậy sao?
Trừ phi, anh phát động toàn bộ lực lượng Chiến Long Quân của mình.
Nhưng… chuyện này hiển nhiên là không thể nào.
Vì gần đây thời sự luôn đưa tin, khu vực Lôi Châu phía Nam Bắc Sơn gần đây không biết ăn phải gan hùm mật gấu gì mà dám tự tiện xông vào cửa khẩu, còn dám nổ súng ra oai.
Cũng may là có đại tướng trấn thủ cửa khẩu khiến đối phương e ngại không biết phải làm sao, rút lui.
Thế nhưng, Vũ Hoàng Minh cũng hiểu rõ rằng lần thăm dò Lôi Châu này đã bị người ta lợi dung làm đòn cảnh cáo rồi.