Chương : Dù thần tiên có đến cũng chẳng cứu được mày
Dưới lâu, các chiến sĩ tay cẩm vũ khí hạng nặng đứng đầy trên các con phố.
Sát ý ngùn ngụt, vây kín tòa cao ốc ở giữa.
“Sao có thể thế được!”
“Sao cậu ta lại biết chỗ này là cứ điểm chứ?”
Gã ta không thể tin rằng Vũ Hoàng Minh lại biết vị trí của cứ điểm này nhanh như vậy.
Ngoài ra, trông thế này có vẻ là đã chuẩn bị từ lâu!
Hai người Hứa Vĩ và Vương Sơn nhìn xuống.
dưới, cả hai đều trợn tròn mắt.
Họ quá rõ những chiến sĩ mặc đồng phục phía dưới!
Hơn nữa, dưới ánh đèn, người đàn ông đeo mặt nạ Kim Long cực kỳ bắt mắt!
“Đó… Đó là Minh Vương!”
“Sao có thể? Sao Minh Vương lại xuất hiện ở đây?”
Giọng Vương Sơn run rẩy làm mấy người trong phòng đều run theo!
Danh tiếng của Minh Vương như sấm dội bên tai.
Không ai trong số họ không biết đến tiếng tăm của Minh Vương.
Tuy chưa từng gặp qua khuôn mặt thật của Minh Vương, nhưng ký hiệu dễ nhận thấy nhất của đối phương là chiếc mặt nạ Kim Long che khuất gương mặt!
“Truyền lệnh xuống, chuẩn bị tấn công phía ngoài!”
“Nhanh lên!”
Vệ Long nổi giận gầm lên một tiếng.
Gã ta hoàn toàn hoảng loạn, bên dưới có hơn một nghìn chiến sĩ, là súng thật đạn thật.
Bây giờ gã ta phải phản kích càng nhanh càng tốt, nếu không chỉ có chờ chết.
Dưới lầu.
‘Vũ Hoàng Minh lại châm một điếu thuốc nữa rồi sau đó cất bước đi đến tòa nhà trung tâm.
Phía sau anh là Trương Hài Long, Sở Thanh Nam và hàng trăm chiến sĩ.
Cửa lớn được khóa bằng ồ sắt nhưng không ngăn được dàn đại quân này.
“Pằng pằng!”
Hai tiếng súng liên tiếp vang lên, cửa kính cũng vỡ nát theo.
Sau khi đi vào sảnh lớn, Vũ Hoàng Minh nói với mọi người phía sau: “Mỗi tẳng ba mưối người, nếu chống cự giết luôn không cần luận tội!”
Nói xong anh đi thằng vào thang máy với Trương Hải Long và Sð Thanh Nam rồi lên tầng.
cao nhất của tòa nhà.
Tại tầng thượng, Vệ Long và đám người Hứa Vĩ đã chuẩn bị vũ khí sẵn sàng, nhắm chuẩn về phía cửa ra thang máy.
Chỉ cần thang máy mỡ, mặc kệ sống chết, cứ thế mà nổ súng!
Tầng mười một, tầng mười hai…
Thang máy vẫn đang đi lên từng tầng một.
“Đinh!”
Cùng với tiếng chuông này, tâm trạng của tất cả cũng bắt đầu căng thằng.
Cạch!
Cửa thang máy mời “Giết cho tôi!”
“Pằng pằng pằng!”
Vô số tiếng súng liên tiếp vang lên.
Bên trong thang máy xuất hiện rất nhiều lỗ súng.
Nhưng khi bọn họ dừng bắn thì mới phát hiện bên trong thang máy không một bóng người.
Vệ Long cau mày, chuyện gì xảy ra thế này?
Vừa rồi thang máy vẫn luôn đi lên, không hề dừng lại.
Thế nhưng, sao lại không có bất kỳ ai ở đây.
Đúng lúc này, một quả lựu đạn được ném ra từ trong thang máy!
Sắc mặt Vệ Long thay đổi!
“Nằm sấp xuống!”
“Ảmt Tiếng nổ dữ dội khiến màng nhĩ người ta phát đau.
Toàn bộ mặt đất bị nổ, bụi băm nổi lên khắp nơi, che khuất tầm mắt.
Có điều, khi mấy người Vệ Long vừa kịp lấy lại tinh thần thì ba bóng người đã xuất hiện trước.
mặt họ.
Trong tay hai người Trương Hài Long và Sỡ Thanh Nam đều cẩm vũ khí hạng nặng, ngắm vào họ.
Vũ Hoàng Minh vẫn chưa hút xong điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng.
Nhìn gương mặt quen thuộc của Vệ Long, anh phun ra một làn khói xám.
“Không ngờ mày còn chưa chết”
“Nhưng hôm nay, dù thần tiên có đến cũng chẳng cứu được mày.”
Vừa dứt lời, Vũ Hoàng Minh đã nhấc chân đá thằng ra.
Vệ Long theo bản năng gi tay đỡ, nhưng sức mạnh khủng bố kia lại khiến cả người gã ta bay ngược ra ngoài!
“Rầm!”
Thân thể va vào tường thật mạnh, đôi tay run rầy.