Chương : Người cuối cùng
Sau khi người cuổi cùng ngã xuống, Vũ Hoàng Minh cuối cùng cũng dừng động tác trong tay của mình.
Trong đôi mắt không hiện lên một tia cảm xúc nào, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta né tránh ba phần.
Toàn bộ nơi đây, không có bất kì tiếng động nào.
Máu chảy ra, hầu như đều đủ đề có thể tụ lại thành một con suối nhỏ.
Vũ Hoàng Minh đưa tay ra, Đường đao vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt, đáp xuống trước mặt Tiêu Quân.
“Các người trờ về đi”
Tiêu Quân tuốt lại Đường đao, bò nó vào.
bao kiếm của mình.
“Vâng!”
“Tất cả mọi người, trở về trại”
Bàn tay lốn vẫy một cái, quân đoàn Chiến Long Quân bắt đầu rút lui.
Phong Hiểu Quang nhìn Vũ Hoàng Minh bê bết máu, rồi nhìn hàng chục xác chết trên mặt đất, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại nuốt vào bụng.
“Các người cũng trờ về đi”“
Cậu ta nói với Phong Ngô Quân.
Mấy chủ soái của Phong Ngô Quân, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, dẫn đại quân rời đi.
Lúc này, trong doanh trại của quân Cô Lang, chỉ còn lại Phong Hiểu Quang và Vũ Hoàng Minh, còn có Chu Thăng đã bị hạ gục.
Vũ Hoàng Minh lấy từ trong túi ra hai điếu thuốc, một điếu ném về phía Phong Hiểu Quang, điếu còn lại tự mình châm lửa.
Hít một hơi thật sâu, làn khói dày đặc từ trong miệng anh nhà ra.
“Cậu có biết tổ chức Ám Dạ không?”
Phong Hiểu Quang vừa châm điếu thuốc, nghe thấy câu hỏi của Vũ Hoàng Minh, liền chau mày: “Có nghe qua, nhưng mà nó có liên quan gì đến chuyện này không?”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, sau đó chậm rãi Tổ chức này đã thâm nhập vào tất cả các khu vực chiến sự lớn ở Bắc Sơn trong một thời gian dài, trong mỗi đội ngũ đều có nội ứng của bọn họ, thậm chí ngay cả Hài Dương cũng có.”
Nói đến đây, anh nắm chặt tay.
Dâu Tây bị bọn họ bắt đi bốn ngày rồi!
Bây giờ, vẫn không có điều tra được bất kì tin tức gì.
Thời gian mình lưu lại cho Thanh Trúc, chỉ còn hai mươi lầm ngày nữa.
Nếu sau hai mươi lăm ngày nữa bản thân không trỡ về, hậu quả anh cũng không dám nghĩ “Cái gì?”
Phong Hiểu Quang có chút không dám tin, trong đại quân của bọn họ, vậy mà lại có nội ứng.
Hơn nữa, đó là một tổ chức mà cậu ta không biết.
Nếu không phải Vũ Hoàng Minh nói với cậu ta, cậu ta có thể sẽ mãi mãi không biết điều đó.
“Tôi đã tới chỗ của Diệp Bách Kiên, hiện tại, đại quân của cậu thì tự mình xử lý đi, về phần người này, cậu ta không thể sống được!”
Trong khi nói chuyện, Vũ Hoàng Minh đi đến bên cạnh Chu Thăng.
Nhìn thấy anh ta đang bất tỉnh, đưa tay ra gõ vào huyệt đạo trên người anh ta.
Đột nhiên, Chu Thăng lập tức tỉnh lại Cảm giác đau đớn dữ dội đó, gần như khiến anh ta hét lên.
“Nói đi, người đứng phía sau anh là ai, nếu nói ra, tôi sẽ cho anh một cái chết thật sảng khoái.”
“Sẽ để cho cái chết không có chút đau đớn nào”
Giọng nói của Vũ Hoàng Minh rất bình tĩnh, nhưng sát khí trong lời nói đó lại hiện ra rất rõ.
Chu Thăng nhìn Vũ Hoàng Minh, hít thờ một hơi thật sâu.
“Tôi không thề nói cho anh biết được.”
“Người thân của tôi đang ở trong tay bọn họ, nói cho anh biết, tôi chết đi không sao cả, bọn họ cũng sẽ chết, anh giết tôi đi.”
Chu Thăng ngược lại rất thằng thắn vô tư.
Người thân của anh ta ở trong tay những người đó là ai, mà chì cần bản thân tiết lộ một chút tin tức về bọn họ, không chỉ bản thân chết, mà ngay cả người nhà cũng sẽ vì anh ta mà chết.
“Anh không nói, vậy thì tôi nói với anh là được rồi, lúc đó các người đến làng Cổ Kiếm, là vì một cái đình, phải không?”
“Cái đình đó được gọi là đỉnh Sơn Thần, và nó vẫn chưa hoàn thiện.”
“Ngoài các người ra, còn có một tổ chức khác gọi là Thần Tích”
“Lời tôi nói, có đúng không?”
Ngay khi anh nói lời này, đồng tử của Chu Thăng co rút lại.
Đột nhiên ngầng đầu nhìn Vũ Hoàng Minh, chuyện này làm sao Vũ Hoàng Minh lại biết được?
Chuyện này, ngoài những nhân vật cấp cao của bọn họ, không ai khác biết về nó nữa.
Nhưng mà, Vũ Hoàng Minh như thể từng có mặt ở hiện trường vụ việc, đã tận mắt chứng kiến tất cả những điều này vậy!