Chương : Đã lâu không gặp
“Đi thôi, quân vương đang ð trong đợi cậu.”
Long Nhạn nhường đường.
“Ông Long, đã lâu không gặp, ông vẫn giống như trước, gừng càng già càng cay.”
‘Vũ Hoàng Minh cưỡi một cái, cầm một bình rượu đi vào trong nhà.
Sờ Quân Kim ngồi bên cạnh bàn đá dưới gốc cây đào.
“Làm sao hôm nay lại có thời gian đến thăm.
ậy Sð Quân Kim nhấp một ngụm rượu, quay đầu nhìn hướng về phía cửa.
Vũ Hoàng Minh cười ngượng ngập, có chút không tự nhiên.
Suy cho cùng thì trước đây cũng đã buông lời không tốt với Sð Quân Kim.
“Được rồi, ngồi Sờ Quân Kim thực ra không mấy chú ý, bảo.
‘Vũ Hoàng Minh ngồi xuống.
‘Vũ Hoàng Minh ngồi trước mặt Sở Quân Kim, cầm bình rượu mà mình mới mua.
“Uống vài ly không?”
Sð Quân Kim trừng anh một cái: “Với tình hình hiện tại mà cậu vẫn còn tâm trạng để uống rượu? Nói đi, đến đây tìm tôi có việc gì?
Không có việc gì thì sẽ không đến gõ cửa.
Cái thằng nhóc Vũ Hoàng Minh, nếu không có việc gì xảy ra thì tuyệt đối sẽ không đến tìm mình.
Một khi tìm đến ông ta, tuyệt đối chính là chuyện lớn.
Nghe ông nói như vậy, Vũ Hoàng Minh cũng không cần thiết phải che dấu nữa.
“Quân vương, lần này tôi đến là muốn hỏi, liên quan đến tổ chức Ám dạ và tin tức của con gái tôi”
“Tôi tin chắc rằng, ông đã phái người đi tìm rồi”
Sð Quân Kim dưỡng như sớm đã đoán được Vũ Hoàng Minh sẽ nói như vậy, gật đầu.
“Tin tức con gái cậu tạm thời vẫn chưa tra ra được, tôi chỉ có thể nói bọn người này dấu rất kỹ”
“Bọn họ đã phong tỏa mọi tin tức, trừ những nhân vật cao cấp trong tổ chức của bọn họ, những người khác đều không biết gì.”
Ông sớm đã phái người đi điều tra được tin tức này, cũng bắt được rất nhiều người trong tổ chức của bọn chúng.
Chì là, bắt được những người này, đều không moi ra được tin tức gì.
Một tin tức có giá trị nhất chính là việc này.
chì những nhân vật cao cấp trong tổ chức của bọn họ biết.
Nghe đến đây, tim của Vũ Hoàng Minh liền chìm xuống.
Ngay cả Quân vướng cũng không thề tra ra được.
Vậy thì anh cũng không thể tra ra được cái gì “Vậy cái tổ chức Ám Dạ đó là thế nào?”
Hồi đến việc này lông mày Vũ Hoàng Minh nhíu lại.
Cái tổ chức này, trước đây anh chưa từng nghe đến.
Trừ khi, tư liệu trước đây quân vương đưa cho anh đều có đánh dấu, anh đều không biết có.
sự tồn tại của tổ chức này.
“Tổ chức nà {Chiến ong Quân trờ lại) Chươn âu khôfg QWP Sắc mặt Sở Quân Kim u ám.
Rất dễ nhận thấy, ông vẫn rất kiêng kè tổ chức này.
“Bọn chúng thuộc nước ngoài, với lại tổ thành viên tổ chức của bọn họ đến từ rất nhiều quốc gia, bọn họ chủ yếu nghiên cứu về các di tích cổ xưa, hoặc là văn minh cổ xưa, hoặc là những thứ không xác định, cụ thể mà nói, chính là rất thần bí.”
“Lần này, bọn chúng cũng không biết từ đâu nhận được tin tức, biết được chiếc đỉnh ở thôn của cậu.”
“Ông hãy nói thật cho tôi biết, ông có biết lai lịch chiếc đình đó không?”
Sð Quân Kim ngầng đầu, nhìn về phía Vũ (Chiến Long Quân trở lạ Hoàng Minh.
Anh cảm thấy rất kỳ quái, tại sao cái tổ chức này, không ngại gian khổ, băng qua vạn dặm đường xa đến tận Bắc Sơn, đi cướp đoạt một cái đình không rõ lai lịch.
Nếu như nói cái vật này không có tác dụng gì to lốn, đánh chết anh cũng không tin.
“Tôi cũng không biết, nhưng mà lúc tôi còn nhỏ, chú của tôi từng nói với tôi rằng cái đình này cất giấu rất nhiều bí mật, dưỡng như là… một văn minh không thể xác định.”
Lông mày Vũ Hoàng Minh cau chặt, đây vẫn là lúc còn bé chú Tư Mã nói cho anh biết.
Nếu như muốn biết được cái đỉnh đó rốt cuộc có tác dụng gì, vậy thì chỉ có thể đi tìm mấy.
(Chiến Long Quân trở lạ người bên anh Hài Tử.
Bọn họ sẽ hiểu rõ hơn anh.
Nhưng mà… bàn thân hiện tại ngay cà việc bọn họ đi đâu anh cũng không biết.
Cà cái Bắc Sơn này rộng lớn như thế, muốn tìm ba người cũng không phải là chuyện dễ.
“Văn minh không thể xác định? Ông không nói đùa đấy chứ?”
Vũ Hoàng Minh nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của quân vương, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
“Làm sao vậy?”