Chương : Nổ tung “Bùm!”
Một tiếng động lớn, khiến sự chú ý của tất cả mọi người đều đồ dồn vào đó.
Khói và bụi bùng lên trong toàn bộ phòng tuần tra.
Cửa kính không biết đã bị nổ tung ở đâu.
Tô Thanh Trúc ngây người nhìn bức ảnh ,trong lòng ngần ngơ.
Cảm giác bất an trong lòng của cô ấy cuối cùng cũng đã xảy ra thành hiện thực.
Tuy nhiên, chiếc taxi đã rời Huế, trong khách sạn lớn ð một căn phòng.
‘Vành mắt Tô Thanh Trúc đò hoe suy nghĩ, nghe giọng nói nghẹn ngào của con gái trong điện thoại.
“Dâu Tây đừng sợ, mẹ rất nhanh sẽ đến tìm con, ngay lập tức có thể đưa con về nhà.”
“Mẹ, con rất nhớ mẹ, cũng rất nhớ ba, con muốn ăn chocolate.”
Giọng nói nghẹn ngào của Dâu Tây khiến cho người nghe được tan nát cối lòng.
Đến bây giờ Tô Thanh Trúc cũng không biết Dâu Tây ð đâu: “Chờ mẹ đến tìm con có được hay không?”
“Mẹ mang cho con rất nhiều đồ ăn ngon” Tô Thanh Trúc nhịn không được nữa, nước mắt lưng tròng.
“Được rồi, hết giờ gọi điện thoại”
Người đàn ông nhấc điện thoại lên: “Để tôi nói thêm với con gái tôi, chỉ hai câu thôi?”
Tô Thanh Trúc giọng gần như van xin nói.
Thế nhưng người đàn ông lạnh lùng từ chối yêu cầu của cô thỉnh cầu.
“Không được!”
“Hiện tại cô cần phải hoàn thành hai nhiệm vụ, về phần nhiệm vụ là c; ô lập tức sẽ biết rõ.
Nói tới đây, cuộc điện thoại đã kết thúc.
Nhìn thấy điện thoại phát ra tiếng bíp bíp bíp, ‘thân thể Tô Thanh Trúc mềm nhũn, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Làm sao bây giờ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Cô rất muốn gọi điện thoại cho Vũ Minh Hoàng để giải thích tình hình hiện tại, nhưng một khi đối phương biết cô gọi điện cho Vũ Minh Hoàng, Dâu Tây sẽ gặp nguy hiểm.
Cô không muốn Dâu Tây gặp chuyện gì đó không ồn, càng không muốn nhìn thấy Vũ Minh Hoàng xảy ra sự cố.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa. Tô Thanh Trúc hoảng sợ, vội vàng chỉnh lại tốt cảm xúc, lau nước mắt nơi khóe mắt, đi tới mỡ cửa.
ð cửa.
Nhưng không có người ở cửa. Chỉ có một kiện hàng được đặt trước cửa, kiện hàng được.
dán kín cũng không biết bên trong là cái gì. Kiện hàng chỉ có một mảnh giấy viết. Cô kéo từ giấy xuống thấy mặt trên có nội dung.
Trên nội dung viết: Cẩm kiện hàng đưa đến phòng tuần tra, giao hàng xong sau đó lập tức bắt xe rời đi. Nhớ kỹ.
Nếu như trên đường cô mỡ kiện hàng ra, cô Vĩnh viễn cũng không thấy được con gái cô nữa.
Nhìn đến một câu cuối cùng, vốn là Tô Thanh Trúc muốn mờ kiện hàng ra xem, Tô Thanh Trúc liền áp chế trong lòng ba phần kia lại Tuy nhiên, trong lòng cô thực hoàng sợ, không biết vì sao cô luôn cảm thấy trong cái kiện hàng này là đồ vật rất nguy hiểm. Nhưng mỡ kiện hàng ra, đối phương sẽ động thủ với con gái của cô.
‘Cô không dám làm như vậy. Cô hít một hơi, thu dọn một chút quần áo của cô, rồi rời khỏi phòng.
Bắt một chiếc xe taxi, thẳng đến địa chỉ của phòng tuần tra. Quãng đường không xa, chỉ hơn mười phút, nhưng mà mỗi một phút đồng hồ.
trong lòng Tô Thanh Trúc liền trờ nên lo lắng, căng thẳng.
Khi lúc xe dừng lại, cô cảm giác trái tìm cũng đều nâng lên đến cuống họng, đôi mắt. Nhìn gói hàng trên tay không biết vì sao đột nhiên sẽ không muốn gửi.
Nhưng là vừa nghĩ đến con gái cô ở đầu dây.
điện thoại kia giọng nói nghẹn ngào lòng của cô cũng lạnh hơn phân nửa.
“Không có việc gì, chắc chắn không có việc gì đâu” Ở trong lòng cô tự an ủi, sau đó đi về phía phòng tuần tra.
Người trực ban ð cổng nhìn thấy Tô Thanh Trúc không khỏi có chút tò mò hỏi: “Này cô, cô có chuyện gì?”
Tô Thanh Trúc cười gượng gạo: “Tôi giúp đỡ một người đến đưa kiện hàng, chính anh là người của phòng tuần tra”“
Nói xong cô đặt kiện hàng lên trên bàn, sau đó xoay người rời đi.
Chiếc xe vẫn còn đang ð bên đường, cô lập.
tức ngồi lên xe taxi, quay đầu xe trờ về khách sạn. Nhưng lúc này, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng suốt đời không bao giờ quên…..