Chương : Quán bar
Bên hông của mối người đều có một bảng số khác nhau, giống như đi thi hoa hậu.
Các cô gái tự mình bước tới giữa sàn nhày trên sân khấu.
Chiếc váy dài làm bằng vải tuyn trong suốt kết hợp với nội y màu trắng quyến rũ khiến người khác thèm nhỏ dãi.
“Chao ôi!”
Dưới sàn nhày vang lên từng đợt tiếng sói hú đỉnh tai.
Không ít người huýt sáo, ánh mắt sáng quắc đặt lên trên người của những vũ nữ kia.
“Mọi người cho rằng như vậy đã kết thúc rồi sao?”
“Không đâu!”
“Đêm nay, chúng ta sẽ chào đón nữ hoàng xinh đẹp nhất, gợi cảm nhất của chúng ta!”
“Reo hò thỏa thích đi! Cho tôi thấy tiếng hét của các bạn đi nào!”
Khi câu nói cuối cùng của DJ được vang ra ‘thì cả vũ trường đều im lặng.
Ánh mắt của mọi người đều đồ dồn lên trên ngưỡi của người phụ nữ bước ra từ sau sân khấu.
Mặt nạ hồ ly gợi cảm, dáng người mê hoặc.
Trên người mặc bộ đồ ren đen, mỗi bước đi như đạp lên trên trái tim của tất cả đàn ông.
Không ít người đã nín thờ khi nhìn một cô gái có thân hình gần như hoàn mỹ kia.
Mà Vũ Hoàng Minh đã đứng lên từ vị trí của mình!
Ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm người phụ nữ cuối cùng đi lên sân khấu kia!
Anh tuyệt đối không nhìn lầm, người cuối cùng đi lên sân khấu đó chính là Tô Thanh Trúc.
Mặc dù đối phương đeo mặt nạ nhưng anh quen thuộc cô như vậy thì không thể nào không biết được.
“Người phụ nữ này, tôi muốn!”
Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về vị khách bàn số ba.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc vest, trên bàn đặt mấy bình rượu đỏ trị giá khoảng ba tỷ rưỡi .
Bên cạnh còn có mấy người phụ nữ tướng mạo xinh đẹp.
Nhưng lúc này ánh mắt của người đàn ông.
đó lại nhìn chằm chằm lên Tô Thanh Trúc ở trên sân khấu.
Loại khát vọng trong ánh mắt này, ai là đàn ông thì đều có thể nhìn ra được.
“Mười tỷ rưỡi, một đêm!”
Câu nói thứ hai phát ra từ miệng của của người đàn ông kia.
Lời này vừa nói ra không khỏi khiến những.
ngưỡi ð chỗ này hít một ngụm khí lạnh.
Mười tỳ rưỡi mua một đêm của đối phương?
Người phụ nữ nào cũng không thể chơi được với mức giá này?
Thế nhưng, dưới ánh mắt của mọi người, người phụ nữ ở trên sân khấu vẫn đi đến bên cạnh của DJ rồi cầm micro lên.
Nói với giọng mềm mại: “Đêm nay, giá tiền của ai cao thì tôi sẽ đi cùng người ấy!”
Xôn xaot Cả hội trường sôi sục.
Nhũng người có thề đến đây chơi thì đều là những người không thiếu tiền.
Mười tỳ rưỡi để chơi một người phụ nữ thì ‘thực sự là hơi đắt.
Thế nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến loại chuyện này!
“Tôi trả mười hai tỳ hai trăm năm mưới triệu!”
Bỗng nhiên lại một người đàn ông khác lên tiếng!
Có thể chơi được người phụ nữ như vậy dù có là một đêm thì nhất định là đáng giát “Mười hai tỷ hai trăm năm mươi triệu? Tôi trà mười bảy tỳ năm trăm triệu!”
Vị khách bàn số sáu là một người đàn ông có mái tóc hơi bạc, nhưng vẻ tham lam trong ánh mắt của ông ta thì không có chút che đậy nào.
Mười bảy tỳ năm trăm triệu đối với ông ta mà nói thì chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Thế nhưng có thề chơi người phụ nữ như thế này thì tuyệt đối là có lợi.
“Mười bảy tỳ năm trăm triệu để mua một một đêm của một người phụ nữ, ông chủ Vương thật đúng là xa xi!”
Những vị khách của mấy bàn bên cạnh đều cười lên thành tiếng.
Thế nhưng bọn họ lại không tiếp tục tăng giá nữa.
Bời vì nó không đáng.
Mưỡi bảy tỳ năm trăm triệu mà chỉ có một đêm thì không có lợi.
“Không sao, không sao, chỉ là tôi đã lâu không gặp một cô gái nào xinh đẹp như vậy, trong lòng rất vui vẻ!”
Người đàn ông được gọi là ông chủ Vương kia ha hả cười, trong lòng càng thêm đắc ý.
Thậm chí còn đã nghĩ đến tối nay nên sừ dụng tư thế gì.
Bàn số mười một.
Sð Thanh Nam nhìn ánh mắt gần như sắp.
muốn giết người của cậu Minh thì không khỏi nuốt nước miếng.
Những người này dám đem cô Thanh Trúc trờ thành vật đấu giá, quà đúng là không biết sống chết!
“Mười bảy tỳ năm trăm trị ¡, còn… ai trà giá tiếp không?”
Trên sân khẩu, giọng nói mềm mại lại vang lên lần nữa!
Lúc này thì tất cà mọi người đều im lặng.
Mưỡi bảy tỳ năm trăm triệu, còn có giá cao.
hơn sao?
Đùa gì vậy.
Chỉ có quỳ mới sẵn sàng tiêu nhiều tiền như vậy để mua một đêm của một người phụ nữ!
Nhưng mà, đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Ba nghìn năm trăm tỳ!”