Chương : Đừng chết
Chính lúc đó, trong đầu lại nhớ tới thanh âm nghẹn ngào của Dâu Tây Trong nháy mắt, cô liền phục hồi tỉnh thần.
“Vũ Hoàng Minh, anh dừng tay lại cho tôi!”
Thanh âm quen thuộc làm hành động trên tay chậm ba phần.
Ngay lúc này, Orgrim lại bắt lấy cơ hội, một chân đá, hung hăng nện lên đầu Vũ Hoàng Minh.
“Phanh!”
Lúc này Vũ Hoàng Minh giống như một quà đạn pháo trên chiến trường quăng ra, đập thật mạnh lên tường.
Mặt tường nơi bị va chạm liền hình thành một cái khe nứt.
“Phụt!”
Vũ Hoàng Minh há miệng liền phun ra một búng máu, ánh mắt hoàng hốt.
Gian nan bò dậy từ trên mặt đất, nhìn người phát ra âm thanh.
Tô Thanh Trúc thân ảnh cô đơn đứng ð bên.
kia, hai mắt đỏ bừng nhìn hắn.
“Cậu Minh!”
Tiêu Quân và Lưu Chí thấy Vũ Hoàng Minh bị đánh bay, thân bị thương nghiêm trọng, không cách nào khác dùng ra toàn lực đánh lui Chris Lou tiến gần đến hướng Vũ Hoàng Minh.
Ngay lúc hai người đến gần Vũ Hoàng Minh, hai người Orgrim và Chris Lou cũng đã phối hợp với nhau.
“Các người muốn chết!”
Tiếp đó Tiêu Quân nhịn không được lửa giận trong lòng, lập tức đánh tới hai người.
Vũ Hoàng Minh sắc mặt thay đổi: “quay lại!”
Nhưng vẫn là chậm một bước Tiêu Quân xông lên trước, còn chưa kịp ra tay, đã bị Orgrim đập một quyền lên ngự!
c Nháy mắt cà người lùi lại mười mấy bước, ngửa mặt ngã xuống trên mặt đất, trong miệng chảy ra máu tưới.
Lưu Chí thấy thế, sắc mặt vô cùng âm trầm!
Anh muốn ra tay, nhưng lại bị Vũ Hoàng Minh ấn chặt xuống bờ vai của anh.
“Đừng nhúc nhích!”
Vũ Hoàng Minh che ngực, nhìn Tô Thanh Trúc đang đi vẻ phía bọn họ, ánh mắt lạnh băng khác thường!
“Thật xin lỗi, cô ngăn không được chúng tôi”
Trên mặt Orgrim lộ ra nụ cười thắng lợi.
Nhưng mà trong lòng có chút suy nghĩ khiến chính mình sợ.
Nếu không phải vì cô gái này gọi tên Vũ Hoàng Minh một tiếng, chính mình cũng sẽ không thắng thế.
Nhưng, chiến trường chính là như thế, thay đồi trong nháy mắt.
Tô Thanh Trúc đi tới hai người bên người Chris Lou, nhìn Tiêu Quân ngã trên mặt đất rồi lại nhìn Vũ Hoàng Minh lung lay sắp ngã, trong lòng đau xót.
Cô không nghĩ tới, sự việc sẽ trờ thành như hiện tại.
“Hoàng Minh, em…”
Lời nói còn chưa nói xong, đã bị Vũ Hoàng Minh chặn ngang.
“Đi cùng hai người bọn họ, đi”
Một câu cuối cùng này, là Vũ Hoàng Minh thật sự tức giận quát lên.
Nếu không phải vì Tô Thanh Trúc, anh hiện tại đã bắt được đối phương.
Nếu không phải vì Tô Thanh Trúc, Tiêu Quân cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng.
Sức lực của một quyền kia, tựa như muốn lấy đi nừa cái Mạng của Tiêu Quân Tô Thanh Trúc bị âm thanh chói tai làm cho.
hoàng sợ, thân thể mềm mại khẽ run.
Nước mắt ngăn không được rơi xuống: “Thật xin lỗi, là em sai, nhưng mà…”
“Cút địt”
Vũ Hoàng Minh lại lần nữa rống lên, hơi thờ phập phỏng.
Tô Thanh Trúc cắn chặt môi, nhịn không cho chính mình khóc thành tiếng tới.
“Hai anh, cho…tôi xin đi theo tôi!”
Giọng nói của cô nghẹn ngào.
Orgrim cùng Chris Lou hơi hơi mìm cười.
Đây là người bên trên phái tới tiếp đón bọn họ sao?
Nhìn bộ dáng, rất có ích đây.
Cũng khó trách người bên trên kia bào đảm bọn họ có thể an toàn rời khỏi sân bay.
Thật đúng là như thế.
Nếu không phải cô gái này xuất hiện, hôm nay, bọn họ có lẽ thật sự đi không được.
Nhìn Tô Thanh Trúc dẫn theo hai người kia càng đi càng xa, lửa giận trong lòng Vũ Hoàng Minh không đè xuống được, đấm mạnh một đấm trên mặt đất!
“Am