Chương :
Đi tìm ký ức của Dâu Tây Vũ Hoàng Minh muốn đưa tay chạm vào mũi Dâu Tây, nhưng cô bé đã tránh qua một bên, không cho Vũ Hoàng Minh động vào.
“Trước tiên anh cứ ngồi lát đi, em đi tắm cho Dâu Tây”
Tô Thanh Trúc nhìn thấy điều này, có chút đau lòng.
Vũ Hoàng Minh gật gật đầu, nhìn Thanh Trúc mang Dâu Tây vào phòng tắm.
Châm một điếu thuốc, mắt cũng trờ nên lờ mỡ.
“Dâu Tây, con yên tâm, ba nhất định sẽ khiến con nhớ lại” Anh tự lầm bầm.
Bất kể thế nào, dù có đi khắp các lăng mộ.
hàng thế kỷ ở Trung Quốc, anh ta cũng phải tìm được Hoa Ngải Đài đề chữa trị cho Dâu Tây.
Vào trưa ngày hôm sau.
Thanh Trúc và Dâu Tây đang chơi trên sân.
Vũ Hoàng Minh lặng lẽ ngồi sang một bên và quan sát, sự hạnh phúc của hai mẹ con khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Thế nhưng lúc này, Trương Hải Long từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt có phần nghiêm trọng, anh đến chỗ Vũ Hoàng Minh nói nhỏ vài câu.
Ngay lập tức, biểu cảm của Vũ Hoàng Minh thay đổi. Anh khit mũi: “Bọn chúng chính là đang tìm chết”
Trương Hải Long vừa mới nghe được một tin, biên giới phía nam có chiến tranh.
Bọn bẩn thìu ð Lôi Châu thật sự dám nổ.
súng vào bọn họ. Chắc chắn quân vướng cũng đã biết chuyện rồi. Thế nhưng vẫn không cho.
anh biết chuyện, có lẽ không định để anh quay lại đó.
‘Vừa nhìn, Quân vương liền gọi anh.
“Quân vương”
‘Vũ Hoàng Minh hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói.
“Cửa khẩu phía nam đã có chiến tranh, tôi biết cậu không muốn trở về, cho nên tôi để cho.
Diệp Bách Kiên dẫn người tới đó.”
“Tuy nhiên, tình hình ở cửa khẩu Phía bắc hiện đang rất căng thẳng, quân của Lôi Châu đang dồn ép từng bước, lúc nào cũng có thể đánh tới.”
“Tổ chức này thật sự có điều kỳ quái, và lại, gần đây nội bộ Lôi Châu, cũng có chút không an ninh. Tôi nghĩ cậu nên ngồi yên ð Huế”
Sðờ Quân Kim giọng điệu rất trịnh trọng.
Thành trì của hai tổ chức đã bị phá hủy bỡi những cao thủ bí ẩn, mối nghi ngờ của đổi phương chắc chắn là do chính tay họ. Các nhân vật cấp cao của bên kia chắc hẳn đã biết chuyện này.
Phát động đại quân, đề Lôi Châu mang đến sức ép.
Hơn nữa, các điệp viên ngắm ẩn náu ở Lôi Châu dường như sắp lộ diện. Nếu họ vẫn không xuất hiện, đến lúc đó sợ là không đi được nữa.
“Được rồi, chuyện này cậu hoàn toàn chịu trách nhiệm. Về phía Phong Hiểu Quang, tôi đã nhờ cậu ta đưa người tới biên giới phía Bắc, có bao nhiêu người lưu lại Huế, đợi lát tôi sẽ gửi thông tin cho cậu sau.”
“Ừm, tôi đã hiểu, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ chịu trách nhiệm bắt từng con từng con cá ra khỏi nước!” Vũ Hoàng Minh đôi mắt hơi nheo.
lại, trong mắt hiện lên một tia phiền muộn.
Sở Quân Kim thờ phào nhẹ nhõm, chì sợ Vũ Hoàng Minh vẫn còn vì lo lắng cho chuyện của Dâu Tây mà không đồng ý. Nếu thật sự như vậy, ông sẽ phải tự mình điều tra.
Nhưng mà, ông hiện tại vẫn còn việc quan trọng hơn phải làm. Đó là tìm tung tích của Sơn Thần.
“Tuy nhiên, có một điều ông không cần lo lắng nữa. Con gái và vợ tôi, đều đã quay lại rồi”
‘Vũ Hoàng Minh chậm rãi nói.
Thanh Trúc và Dâu Tây có thể cùng nhau trờ về, đó dĩ nhiên là chuyện tốt. Nhưng… tình hình hiện tại của Dâu Tây không phải là không tốt lắm sao.
“Quay lại rồi?”
Giọng điệu của Sở Quân Kim trở nên cứng hơn một chút, như thể anh không thể tin được.
Phải hiểu là thành trì của hai tổ chức lớn đó.
đã bị phá hủy, ngay cả anh cũng không biết ai đã đưa con gái của Vũ Hoàng Minh đi.
Bây giờ lại bất ngỡ quay lại.
Điều này thực sự không thể tin được.
“Là ai dẫn họ trờ về?”
Khi được hòi câu hòi này, Vũ Hoàng Minh cũng có phần bất lực. Bởi vì anh cũng không biết đó là ai.
“Tôi không biết, nhưng… có lẽ người đó biết tôi, nếu không sẽ không biết Dâu Tây là con gái tôi”