Chương : Lời nói vừa mới dứt.
Không khí xung quanh bỗng trờ nên căng thẳng.
Ánh mắt Đông Hoàng Hải trờ nên lạnh lẽo, không khí quanh hắn bắt đầu ngưng tụ.
Sắc mặt Cổ Nhị Ngưu cũng trầm xuống, cơ.
bắp toàn thân bắt đầu căng cứng.
Bọn họ đều biết rõ rằng nếu Sð Quân Kim thật sự ra tay, một mình Vũ Hoàng Minh sẽ không thể ngăn cản nồi ông ta.
Chưa kể đến việc Vũ Hoàng Minh và Long Nhạn vừa mới chiến đấu với nhau trong một thời gian dài như vậy, thể lực của đã bị tiêu hao quá nhiều.
Trận chiến sắp bắt đầu, tuy cơ hội thắng của họ tương đối lớn, nhưng cơ hội đảo ngược tình thế của đối phương cũng không thể xem thường.
Chí ít có thể tiễn một trong ba người bọn họ lấy đi.
Sð Quân Kim nhìn ba người mang về mặt lo.
lắng, cưỡi nhẹ một tiếng.
“Các người cảm thấy ba người các người có ‘thể ngăn cản ta?”
“Hiện tại các người chỉ có một lựa chọn, chính là giao đình Sơn Thần cho ta. Ta có thể còn có thể xem xét tha cho các người một mạng”
“Nếu không, đừng trách ta vô tình!”
Lời nói vừa dứt, Sở Quân Kim cũng không buồn che giấu nữa.
Sát khí của Lăng Liệt bùng lên, lạnh lẽo quét qua ba người bọn họ.
Một khi ra tay, ông ta sẽ tận dụng thời cơ giết chết Đông Hoàng Hải càng sớm càng tốt.
Đông Hoàng Hài chính là mối đe dọa lớn nhất đối với ông ta.
Sau khi xử gọn Đông Hoàng Hải, Vũ Hoàng Minh và một tên còn lại hoàn toàn là những chú cừu non chờ chết dưới tay đồ tề.
“Sð Quân Kim, tôi vẫn là đánh giá thấp ông rồi”
“Lựa chọn để tin tưởng ông là điều sai lầm nhất mà tôi đã làm.”
Vũ Hoàng Minh lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Lúc đầu anh quá tin tường vào sự xuất hiện của Sở Quân Kim, không ngờ kè thù lớn nhất của anh lại là ông ta.
Nếu lúc đó anh cần thận quan sát hơn một chút thì mọi chuyện bây giờ đã không xảy ra.
Nghe thấy lời này, Sð Quân Kim cười khúc khích: “Hoàng Minh, cậu không thể nói như vậy.
Ta đối xử với cậu không hề tệ bạc. Nếu không có.
sự tiến cử của ta, cậu có thể đi đến vị trí như.
ngày hôm nay không?”
Sð Quân Kim đối xử với Vũ Hoàng Minh thực sự không tệ, nhưng ông ta cũng có sự toan tính của riêng mình.
Tính toán ban đầu là đào tạo Vũ Hoàng Minh thành cánh tay đắc lực nhất của ông ta, vị trí của anh xem ra còn cao hơn cả hơn Long Nhạn.
Tuy nhiên, chính ông ta cũng không ngỡ rằng Vũ Hoàng Minh sẽ có được tin tức về tàn tích của một nền văn minh chưa được biết đến.
Kể từ khi Vũ Hoàng Minh nói với ông ta điều này, ông ta đã thay đồi tính toán này.
Hoặc giết anh hoặc đề anh trờ thành tay sai của mình.
“Sð Quân Kim, ông cho rằng tới bây giờ nói lời này còn có tác dụng sao?”
“Ông đối tốt với tôi, tôi đều nhớ kỹ, nhưng bây giờ ông động tay với vợ và con gái của tôi, vậy thì tôi xin lỗi, giữa tôi và ông chỉ có thể sống một người.”
Vừa dứt lời, Vũ Hoàng Minh đã rút con dao.
găm ra khỏi thắt lưng.
Bộ dạng đã sẵn sàng đề bắt đầu trận chiến.
Thấy vậy, Sð Quân Kim chỉ biết lắc đầu.
“Hoàng Minh, tôi rất thất vọng khi cậu nói vậy. Nếu đúng như vậy thì tôi chỉ có thể gửi gia đình ba người các cậu đến địa ngục đề báo.
danh”
Hai vai đột nhiên chấn động, áo choàng trên ngưỡi cũng bị thổi tung.
Thanh kiếm Thái Cực còn trong vỏ kiếm treo trên eo ông ta.
Keng!
Thanh trường kiếm ra khỏi vỏ, thanh âm trong trèo vang vọng bên tai mọi người.
“Không ngờ, thanh kiếm mà cậu tặng cho ta rốt cuộc lại là dùng đề giết cậu!”
Thanh kiếm này vẫn là chiến lợi phẩm Vũ Hoàng Minh đoạt được khi giết một tên đại soái chín sao trên chiến trường.
‘Vũ Hoàng Minh biết Sở Quân Kim thích kiếm nên đã đem kiếm về làm quà tặng.
Anh chưa từng nghĩ đến, cuối cùng, người bị thanh kiếm này chìa vào hóa ra lại là người đã tặng nó.
“Không cần nói thêm gì nữa, còn chưa biết là ai sẽ chết!”
Vũ Hoàng Minh lắc đầu, mặt không biểu cảm.
Anh còn khoảng một nửa sức mạnh có thể bộc phát.
Trong trận đấu vừa rồi, thể lực Long Nhạn tiêu hao nhiều hơn anh.
Đối phương nhiều nhất còn lại ba phần mười sức mạnh, Hoàng Hải và Nhị Ngưu cầm chân Sờ.
Quân Kim lại một lúc, sau khi giải quyết xong Long Nhạn, áp lực đối với ba người sẽ giảm đi rất nhiều.
“Vậy sao?”
Sờ Quân Kim cười nhẹ, vẻ mặt rất bình tĩnh.
‘Vè ngoài tự tin đó làm sắc mặt Đông Hoàng Hải hơi trầm xuống.