Chương : Huế, quán bar Sương Đen.
Trong một phòng riêng rộng lớn, có mười người đàn ông với những dáng người khác nhau.
Người béo người gầy, người cao người thấp.
Hơn nữa, những người này cũng không phải người Bắc Sơn.
Những người này đều đang ngồi trên ghế, không ai nói gì, giống như đang chờ ai đó xuất hiện.
Nếu Vũ Hoàng Minh ỡ đây, chắc chắn anh sẽ biết một trong số họ.
Orgrim, vì anh từng cùng anh ta đại chiến ð sân bay.
Cánh tay anh ta quấn băng gạc, thoạt nhìn có về đã bị thướng nặng, vẫn chưa khỏi.
Vài phút sau Một người đàn ông mặc một bộ vest trắng đi vào.
Đôi giày da trắng giẫm trên mặt đất, lúc đi phát ra tiếng lộc cộc.
“Các vị, đã lâu không gặp!”
Ngưỡi đàn ông lên tiếng chào hỏi mọi người.
Ngay khi anh ta vừa bước vào phòng, tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ.
“Giáo chủ.”
Người đàn ông phất tay, sau đó tiến đến ngồi lên vị trí cao nhất.
Anh ta là người cẩm quyền phía sau của chức Ám Dạ, Mai Vương Dã.
“Các vị tới đây như thế thật sự là đã cho tôi mặt mũi. Nhưng, tôi hi vọng lúc này đây sẽ không xuất hiện hiện tượng như lần trước.”
Mai Vương Dã nói xong, ánh mắt rơi trên người Orgrim.
Orgrim cúi đầu, không dám đáp lời Lần trước, căn cứ bị người ta tấn công.
Trừ anh ta còn sống ra, toàn bộ người của Ám Dạ đều bị giết chết.
Về phần người của Thần Tích thì tổn thất mất một người cấp bậc Thiên vương, chì có vị Mai Vương Dã gật đầu: “Tôi biết, ba người kia hẳn là người của gia tộc ð ẩn, đương nhiên là bọn họ cũng có một vài thù đoạn đặc biệt. Một, hai, ba người các ngưới mà gặp bọn họ thì ngay.
cả cơ hội chạy trốn cũng không có”
“Tuy nhiên, tôi đã nhận được một tin nhắn rằng vị trí của di tích đã được xác định!”
“Thời gian di tích được mờ ra hẳn là đêm rằm mưỡi sáu tháng này.”
Tất cả mọi người im lặng, không nói Bọn họ đều là những người tỉnh nhuệ trong tổ chức Ám Dạ, lần này di tích bị mờ ra, ít nhất trong bọn họ phải tổn thất mất một nửa.
Hơn nữa còn chưa chắc có thể lấy được thứ gì tốt đẹp.
Những thứ thật sự tốt rồi cũng đến tay Mai ‘Vương Dã và những người cấp cao hơn.
“Đúng rồi, giáo chủ, còn có một chuyện nữa”
Một người đàn ông vừa gầy vừa thấp ngồi bên tay trái Mai Vương Dã lên tiếng.
“Chuyện gì?”
Ánh mắt Mai Vương Dã rơi trên người gã ta.
“Long Nhạn truyền đến tin tức, Sð Quân Kim đã chiếm được cái đình thần kia, bây giờ đang điên cuồng nghiên cứu”
Người đàn ông thấp gây kia nói xong, ánh mắt Mai Vương Dã ngay lập tức trầm xuống.
Ông không ngỡ rằng, cuối cùng đỉnh Sơn Thần lại rơi vào tay Sð Quân Kim.
Nếu để ông ta tìm ra vị trí của di tích, chuyến đi đến di tích này có lẽ sẽ có thêm một đối thủ mạnh.
“Sao ông ta lấy được?”
Ông ta rất ngạc nhiên, thứ này không phải bị cướp sao?
Sao bây gi lại rới vào tay Sờ Quân Kim.
“Nghe nói là anh em của ông ta tên Vũ Hoàng Minh lấy được.”
“Đối phương dùng đình thần này để đối lấy tính mạng của vợ và con của Vũ Hoàng Minh”
Nghe vậy, đôi mắt Mai Vương Dã lập tức loé sáng!
Người của gia tộc ở ẩn?