Chương : Đêm mùa đông luôn đến rất nhanh.
Vài tia sáng đang nhanh chóng xuyên qua núi rừng.
Dưới ánh trăng, trên núi còn đọng lại một ít tuyết có thể soi sáng con đường phía trước.
“Đợi chút!”
Một người Đông Hoàng Hải đang dẫn đường phía trước đột nhiên thì thầm một tiếng.
Vũ Hoàng Minh và mấy người kia lập tức dừng lại, có hơi khó hiểu.
“Hình như có vài người ð đây?”
Đông Hoàng Hải nhìn về phía khoảng không không người, lạnh lùng nói.
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh và mấy người kia cũng trầm xuống.
Đây chắc chắn là chướng ngại vật.
“Lại một đám tự tìm chết!”
Sau mấy cái cây cao cao, bốn bóng người hiện ra.
Đối phương mặc một thân màu đen, thấy không rõ diện mạo.
Nhưng, chắc chắn không phải người tốt.
Cà bốn người đều có vũ khí trong tay.
“Tránh ra!”
Sắc mặt Đông Hoàng Hải lạnh lùng, trong mắt có chút sát khí.
“Mày là người của ai? Xưng tên ra!”
Người cầm đầu trong bốn người bước tới, kiếm dài trong tay trực tiếp hướng về phía Đông Hoàng Hải.
Nhìn bề ngoài thì thực lực của những người này không hề yếu.
Tuy nhiên, vì đã dám xông pha nên đương nhiên có vài phần bản lĩnh.
Ai không đủ sức thì không có cơ hội vào đây.
“Tôi lặp lại lần nữa, cút ngay!”
“Nếu không đừng trách tôi không khách khí”
‘Vừa nói, Đông Hoàng Hải vừa tháo găng tay ra.
Ánh sáng kim loại lạnh lẽo khiến người ta run lên.
Vũ Hoàng Minh và bốn người kia trầm mặt xuống, lấy vũ khí của mình ra.
Vũ khí của Mai Nguyệt Thường là một chiếc roi dài, còn vũ khí của Cổ Nhị Ngưu là một cái la bàn khá lớn.
La bàn được bao quanh bời những lưỡi dao.
sắc bén.
“Mày là..”
“Long sư của Đông Hoàng!”
Người đàn ông cầm đầu thấy quyền thuật trong tay Đông Hoàng Hải, sắc mặt hơi biến Nhà Đông Hoàng được xưng là nhà thừa kế Long sư, thực lực này cũng không phải chỉ nói suông.
Mặc dù mấy năm nay có xuống dốc, nhưng lạc đà gầy thì vẫn lớn hơn ngựa.
Tuy rằng bọn họ cũng là đệ tử của gia tộc ở ẩn, nhưng nếu so sánh với nhà Đông Hoàng, bọn họ thật sự chẳng đáng là gì cả.
Huống gì, những người phía sau hình như.
đều là người thế gia.
“Thật ngại quá, chúng tôi sẽ tránh ra ngay.”
Người đàn ông cũng không dám nhiều lời, trực tiếp tránh đường.
Mấy người kia mà cùng hợp sức lại chắc cũng đủ để giết chết bọn họ mất.
Đông Hoàng Hải không nói một lời nào, nhanh chóng chạy đi bằng mũi chân.
Đám người Vũ Hoàng Minh thấy thế thì liền chạy sát theo sau.
Mười phút sau, cuối cùng bọn họ cũng dừng.
lại.
Lúc này, bọn họ đã chạy sâu vào trong núi.
Nhìn xung quanh cũng phải hơn chục cái lửa trại.
Số lượng người ít nhất phải trên năm mươi hoặc sáu mưới.
Lúc bọn họ xuất hiện, không ít ánh nhìn đổi về phía này.
Tuy nhiên, không ít người mang theo ánh mắt thù địch.
Dù sao thì ít đi một người thì họ cũng ít phải cạnh tranh đi một chút.
Cơ hội có được bảo vật cũng cao hơn.
“Rất nhiều người.”
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh có hơi khó coi “Đợi chút đi, bây giỡ còn chưa tới lúc.”
“Nơi đó chính là lối vào di tích”
Đông Hoàng Hải thuận tiện chỉ tay, hướng về phía bức tường đá khổng lồ Dưới ánh trăng, bức tường đá bên này được chiếu sáng rực rỡ.
Bức tường đá được bao phù bời các đường kẻ và thể chữ.