Chương Khi anh rời khỏi bộ chỉ huy thì trời cũng đã khuya.
Vũ Hoàng Minh nhìn lên những vì sao trên bầu trời và thờ dài.
Vẫn còn tám tháng nữa thì anh mới có thể gặp Tô Thanh Trúc và Nữu Nữu, không biết bây giờ Nữu Nữu đã khá hơn chưa.
Không biết bọn họ đã sống như thế nào ờ trong gia tộc của anh.
Khi đi đến chỗ ngủ, Vũ Hoàng Minh nằm lên trên giường, nhìn ánh trăng trên bầu trời, từ từ.
chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Vũ Hoàng Minh đột nhiên bừng tỉnh ở trên giường.
Nhìn thời gian một chút, đã bốn giờ sáng.
Anh sỡ lên trán, đầu đã đầy mồ hôi.
Toàn bộ phía sau lưng cũng đã đồ mồ hôi ướt lạnh hết.
“Chuyện gì đã xảy r ‘Vừa rồi, anh đã có một giấc mơ.
Trong giấc mơ, anh lại nhìn thấy người phụ nữ trong trong quan tài thủy tinh kia một lần nữa.
Mặt của người phụ nữ không có biểu cảm gì đứng trước mặt anh.
Một đôi mắt không có thần nhìn chằm chằm vào anh.
Đột nhiên người phụ nữ chậm rãi đi về phía anh, không khí lạnh lẽo khiến anh không thể nhúc nhích.
Khi người phụ nữ bước gần đến anh, cô ta chỉ nói với anh một cât ‘Đừng quên chuyện của tôi”
Sau khi cô ta nói xong câu đó, anh đã tỉnh dậy.
Lông mày của anh nhíu lại, anh đốt một điếu thuốc ngồi ờ bên giường.
“Tại sao cô ta lại muốn anh đi đến nơi này?”
‘Vũ Hoàng Minh lầm bầm một mình.
Ban đầu khi anh giao dịch với người phụ nữ.
này, chính là anh Hải Từ đã thay anh tiến hành.
Bởi vì hoa Cửu U sinh trường ð bên trong quan tài thủy tinh, muốn lấy được hoa cửu u thì phải mờ quan tài ra.
Mà việc mờ nắp quan tài là việc rất long trọng trong nghề nghiệp của anh Hoàng Hải.
Đặc biệt là đối với loại quan tài như thế này.
thì không được qua loa.
Ngay khi tiến hành giao dịch với người phụ nữ kia, thì trong đầu của anh đã hiện lên một đoạn văn không thể hiểu rõ.
Vào ngày thứ ba tháng giêng, treo Thiên Sơn.
Trên phà Nam Dương, chèo thuyển trên sông.
Ba mươi dặm dưới sông Hoàng Hà, ngủ với chồng của tôi.
Sự kiện liên quan đến đoạn văn này cũng không phải quá khó hiểu.
Vũ Hoàng Minh cũng biết phà Nam Dương đó là một địa danh, một thành phố du lịch nhò ð sông Hoàng Hà ð Bắc Sơn.
Nói ngắn gọn chính là vào ngày thứ ba của tháng một âm lịch, anh phải đến phà Nam Dương, đi xuống ba mưới dặm tìm ra xương cốt của chồng của người phụ nữ này.
Đương nhiên đây cũng chỉ là những gì Vũ Hoàng Minh tự mình lí giải.
Anh cũng không biết có phải như vậy hay.
không.
Vì đã có một địa danh theo đúng nghĩa đen cho nên đến khi đó anh sẽ một mình đi đến đó.
Ném tầu thuốc trong tay đi, lại nhìn vào.
bóng đêm đen kịt, anh khẽ lắc đầu.
Sau khi ngồi ở giữa phòng đến sáu giờ sáng, sau khi Vũ Hoàng Minh đã rửa mặt sạch sẽ anh mới rời đi.
Vị trí của doanh trại của Chiến Long quân ờ phía đông, cho nên Vũ Hoàng Minh đã lái chiếc xe việt dã chạy về hướng Đông.
Còn chưa đi đến bên trong doanh trại đã nghe thấy những tiếng hô điếc tai phát ra từ bên trong.
“Hây!”
“Hai”
Sau khi Vũ Hoàng Minh cho chiếc xe việt dã đỗ trước cổng, anh mới chắp tay sau lưng đi vào.
bên trong doanh trại.
Bảo vệ đứng ở cổng thấy vậy định tiến lên chào hỏi nhưng đã bị anh ngăn lại.
Khi bước vào trong doanh trại, hàng chục nghìn binh sĩ đang trải qua quá trình huấn luyện một – nhiều và một – một.
Lưu Chí cầm cây roi dài trong tay, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông.
Mặc dù ông ta có bị thương nhưng điều đó cũng không ảnh hưỡng đến việc tập luyện của ông ta.
Khi ông ta nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đang từ.
cửa bước vào, ông ta vội vàng đi tới: “Cậu Minh, sao anh lại đến đây?”
Vũ Hoàng Minh xua tay: “Tôi đến đây xem một chút, ông cứ tiếp tục đi.”
“Vâng!”
Lưu Chí gật đầu nhẹ, sau đó nhìn về phía đông đảo các binh lính, quát to: “Các ngươi chưa ăn cơm sao? Tiếp tục huấn luyện đi!”
Nhưng mà, sau khi ông ta nói xong thì một tiếng động lớn vang lên.
“Ấm ầm!”
Tiếng động lớn vang lên dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Sắc mặt của Vũ Hoàng Minh hơi thay đồi, quay đầu nhìn về phía cửa khầu.
Cách đó không xa, khói bụi dẩy dặc bao.
trùm khắp nơi.
“Tới rồi sao?”
Vẻ mặt của Lưu Chí cũng thay đồi: “Cậu Minh!”
“Tập hợp đội ngũ, tiến về phía cửa khẩu!”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh lái xe về phía cửa khẩu.
Sau một vài phút, cuối cùng anh đã đến cửa khẩu.
Lúc này, bốn người Liễu Quân, Dương Cửu, Lư Thụy Lâm cùng Diệp Bách Kiên đã sớm đứng ð trước tường thành.