Chương Trên bầu trời cao, một chiếc máy bay đang bay đến Huế.
Trên chiếc may bay, Vũ Hoàng Minh và những người khác đang ngồi trên đây.
“Được rồi, đã biết”
‘Vũ Hoàng Minh đặt chiếc điện thaoij di động xuống, lộ ra tia cười lạnh.
Ánh mắt của Liễu Quân và mấy người khác đều nhìn lại đây: “Làm sao vậy?”
“Quà nhiên đám chó hoang Lôi Châu và Tuyết Châu đã thương lượng với nhau xong, Tuyết Châu và Thương Châu vừa mới lui quân, đại quân của Lôi Châu cũng đã ngừng chiến đấu với chúng ta.
“Nhưng mà tên Đông Phương này đã ăn sạch mười hai nghìn đại quân của đối phương, làm cho hai thiên vương của Lôi Châu tức giận đến nỗi muốn đánh một trận lớn”
Nghe thấy vậy, Liễu Quân và mấy người khác đều cười thành tiếng.
Đối với đối phương chỉ có một số ít người có suy nghĩ đó chính là nếu tên này trờ nên u ám thì mấy người bọn họ cũng không ai có thể ngăn càn được.
Còn với hai thiên vương bao cò kia của Lôi Châu đã chơi lén với Đông Phương Ám cũng giống với việc đi tìm chết.
Nhưng mà, Diệp Bách Kiên có chút không hiểu nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
“Phương Đông? Là ai?”
Diệp Bách Kiên nghĩ một lúc, hình như trong danh sách có người mang họ Đông Phương.
Như cụ thể tên là gì thì anh ta thật sự không nghĩ ra.
‘Vũ Hoàng Minh còn chưa kịp nói gì, Lư Thụy Lâm đã cưỡi hắc hắc.
“Mười hai năm trước trong trận chiến giữa Bắc Sơn và Cổ Doanh châu, Cổ doanh châu đã bị một người lừa giết chết hơn bốn mươi nghìn quân”
“Tôi nghĩ, sẽ không có một ai phá được kỳ lục này”
Diệp Bách Kiên cũng bất ngờ, sau đó khóe miệng của anh ta giật một cái, nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.
“Anh đang nói đến Đông Phương Ám có biệt danh “Quỷ gia cát” phải không?”
‘Vũ Hoàng Minh cười mà không nói lời nào, chỉ gật đầu nhẹ.
Đúng là có ít ai có thể nhớ được tên thật của Đông Phương Ám.
Tuy nhiên biệt danh của anh ta đã lan rộng ra hầu hết khắp các lúc địa xung quanh.
Chỉ cần nhắc đên “Quỷ gia cát” thì rất ít người đứng đầu của các lục địa này không quen biết.
Diệp Bách Kiên nhìn thấy Vũ Hoàng Minh gật đầu, thì trong lòng có chút run lên.
“Anh ta không có thậ Sau khi trận đại chiến của mười hai năm trước kết thúc thì Đông Phương Ám cũng đã biến mất.
Nhưng mà, lúc đó còn có thông báo cả nước.
nói là anh ta đã chết.
Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì không có một ai biết.
Bây gið có vẻ như những người đã chết kia vẫn chưa chết mà còn đang sống tốt.
Cũng trờ thành một át chủ bài cuối cùng của Bắc Sơn.
“Sờ Quân Kim đã nghĩ rộng hơn chúng ta.
Ông ta có lẽ sớm biết sẽ có một ngày như vậy.
nên ông ta đã giấu chúng tôi đi”
Liễu Quân cười cười, lạnh nhạt nói một câu.
Thật ra thì mấy người bọn họ đều hiểu rõ nguyên nhân mà bọn họ bị ẩn giấu đi.
Lúc đầu khi Vũ Hoàng Minh bị giam giữ ờ Tiến Lam Hải, bọn họ cũng nghĩ tên nhóc này.
cũng đang bị ần giấu.
Nhưng sau đó, anh lại đột ngột đi ra ngoài.
Để cho bọn họ bị mắc kẹt một chút, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn sao?
Sau đó mới biết được, tên nhóc này ra ngoài là vì việc cá nhân.
Chuyến đi này cũng mất nửa năm.
“Đúng vậy, mọi người có biết gia tộc ở thế giới ẩn không?”
‘Vũ Hoàng Minh chợt nhớ đến chuyện này.
“Gia tộc ở thế giới ần?”
Ngược lại câu nói này đã dẫn đến sự chú ý.
của mấy người này.
Liễu Quân nghĩ chút, sau đó sắc mặt ông ta trầm xuống.
“Rất nhiều năm về trước, tôi cũng đã gặp.
được một lần. ông ta tự xưng là người của gia tộc ð thế giới ẩn, thực lực cũng rất mạnh”
“Thời điểm khi ấy tôi mới tiến cấp lên Thiên vướng, nhưng ở trong tay người đó, tôi đã không đỡ được ba chiêu.”
Mấy người nghe xong, lúc này cũng hít vào.
một ngụm khí lạnh “Ông không đỡ được ba chiêu?”
“Không thể nào, vậy thì thực lực của ông ta đã vượt qua cả Sở Quân Kim sao?”
Dương Cửu có chút không dám tin tường.
Ông ta và Liễu Quân ð cùng một thế hệ, và hai người cũng khá quen thuộc.
Nhưng cho tới bây giờ ông ta cũng chưa ‘từng nghe qua Liễu Quân nói về chuyện này.
“Nhất định còn hơn nữa, ông ta nói ông ta chì là sự tồn tại ð giữa trong gia tộc của ông ta thôi, những cường giả chân chính cũng khinh thường lộ diện”
Liễu Quân gật đầu, nhìn về phía Vũ Hoàng Minh.