Chương “Bến đò Thiên Sơn!”
Sắc mặt Vũ Hoàng Minh hơi thay đổi.
Mùng ba tháng giêng, treo Thiên Sơn.
Phà Nam Dương, chèo thuyền trên sông!
Nếu như anh hiểu không sai, mấy câu này.
hẳn là ngày mùng ba tháng giêng, tại bến đò Thiên Sơn, cử hành lễ tế Thần sông.
Còn về phần “Phía dưới Hoàng Hà ba mươi dặm, ngủ cùng với chồng của tôi” Câu nói này.
hẳn là vị trí mà tế phẩm rơi xuống là vị trí ba mưới dặm đi…
“Cô Đình, thời điểm các người tế Thần sông, có phải là sẽ chuẩn bị một chiếc thuyền buồm, sau khi đặt tế phẩm lên thì thả trôi về phía hạ lưu sông không?”
Nghe được câu hỏi của Vũ Hoàng Minh, ánh mắt của Lục Đình lộ ra mấy phần kinh ngạc.
“Làm sao anh bi Quả nhiên!
Thật giống như anh suy nghĩ!
“Tôi nghe bạn tôi nói qua”
Vũ Hoàng Minh chì cười cười, không nói nhiều.
“Thời gian không còn sớm, cô Đình nên sớm nghì ngơi một chút đi.”
Hiện giờ đã là hai giờ sáng, là thời điểm nghỉ ngới.
“Được, vậy anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi”
Lục Đình có chút thất vọng, cô còn nghĩ mình có thể cùng Vũ Hoàng Minh nói nhiều một chút.
Nhưng là có vẻ như đối phương đối với cô cũng không hứng thú lắm.
Cô thậm chí đều có chút hoài nghỉ, có phải là cô không đủ xinh đẹp,nên không hấp dẫn được sự chú ý của người đàn ông này!?
Sáng ngày hôm sau.
‘Vũ Hoàng Minh dậy sớm, nhìn ngoài cửa sổ.
là thành phố xa lạ, cũng không biết trong lòng là cảm giác gì.
Cũng không biết Trúc Nhi cùng Nữu Nữu trong nhà thế nào?
Nhìn thoáng qua cánh cửa phòng đóng chặt, anh cảm thấy anh nên rời đi rồi.
Dù sao cả ngày cùng một cô gái ở cùng một chỗ cũng khó tránh khỏi sẽ bị người khác nói xấu, bàn luận.
Anh thì không quan trọng, nhưng đối với Lục Đình mà nói thì sẽ là ảnh hường lớn.
Ngay khi anh định lặng lẽ mỡ cửa rời đi, cửa phòng ngù lại đột nhiên mỡ ra.
Lục Đình duỗi người, nhìn vào Vũ Hoàng Minh cũng dậy sớm, cô sửng sốt.
“Anh… Sao làm sao lại dậy sớm như vậy!?”
Vũ Hoàng Minh mìm cười: “Thói quen thôi.
Nhân tiện, không làm phiền cô nữa, tôi đi đây.
Nói xong liền muốn rời đi.
Lục Đình thấy vậy liền nóng nảy.
Tối hôm qua cô về phòng cũng không có đi ngủ mà là cùng bạn thân nói chuyện rất lâu.
Cô nói bản thân mang theo một người đàn ông về nhà, bạn thân cô liền quấn lấy cô, muốn cô dẫn anh đến nhìn một chút.
Nhưng là bây giờ Vũ Hoàng Minh đi rồi thì cô mang ai đến đây!?
“Chờ… Chờ một chút”
Lục Đình có chút xấu hồ lên tiếng gọi Vũ Hoàng Minh đang chuẩn bị rời đi.
“Sao vậy?”
“Không phải anh đồng ý ở lại đây ăn Tết với tôi sao?”
“Bây giờ anh đi đâu? Anh ở chỗ này không quen thuộc, đi nơi nào cũng không tiện, không cẩn thận sẽ bị bắt nạt, chỡ tôi một chút”
Nói xong Lục Đình liền chạy về phòng, đề lại Vũ Hoàng Minh với về mặt kinh ngạc.
Anh đáp ứng cô bé này ở đây cùng nhau ăn Tết từ lúc nào!?”
Tầm mười phút sau, Lục Đình từ phòng ngủ bước ra.
Cô đi thay quần áo, trên mặt cũng là trang điểm nhẹ.
Nhìn so với hôm qua còn xinh đẹp hơn một chút.
“Đi thôi! Chúng ta đi ăn sáng”“
‘Vũ Hoàng Minh không biết nên từ chối thế nào, cô bé này cũng coi như đã giúp mình một chuyện.
Nếu như không có cô thì anh thật không biết làm sao tìm được manh mối.
“Được thôi.”
Ăn sáng xong đã là mười một “Này, hôm qua tôi thấy anh rất đề ý chuyện lễ tế Thần sông, nếu không tôi đưa anh đến bến đò Thiên Sơn tham quan một chút nhé?”