Chương : Mùng một tháng giêng.
Hôm đó ngày đầu năm mới, những chiếc đèn lồng đỏ thẫm được treo trên đường phố.
Trẻ em trên phố đang nghịch đủ các loại pháo bên lề đường.
“Được rồi, tiểu Đình, tiễn tới đây thôi, sau này có duyên gặp lại.”
Tại ngã ba ngang đuòeng, Vũ Hoàng Minh quay đầu nhìn vào đôi mắt mất ngủ kia của Lục Đình, quầng thâm hiện rõ ờ hốc mắt, trong lòng thỡ dài.
“Ừm, tương lai nếu anh Hoàng Minh có thời gian, nhớ đến tìm tôi nhé.”
Lục Đình cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, vẫy tay.
về phía anh.
Vũ Hoàng Minh gật đầu, sau đó bước lên xe taxi.
Nhìn xe taxi càng lúc càng đi xa, Lục Đình rốt cuộc cũng không nhịn được mà rới nước mắt.
Giá như tất cả những điều này đều là cô ta chỉ là đang nằm mơ, tất cả đều giống như một giấc mộng thì tốt biết mấy.
Trong chiếc taxi, Vũ Hoàng Minh nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động thì gọi lại.
‘Vào sáng sớm hôm qua, anh Hoàng Hải đã gọi cho anh một cú điện thoại.
Nhưng Vũ Hoàng Minh không muốn bị quấy.
rây trong đêm giao thừa nên đã tắt âm thanh.
Sáng thức dậy, anh nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ.
“Hoàng Minh à?”
Một giọng nói yếu ớt từ phía Hải truyền đến.
‘Vũ Hoàng Minh hơi nhíu mày lại, anh Hoàng Hài Từ đây là làm sao vậy?
Làm sao mà đột nhiên lại trở thành như vậy.
vậy?
“anh Hoàng Hải, anh bị sao vậy?”
Đông Hoàng Hải ờ đầu dây bên kia thờ dài, giọng điệu có chút buồn bã.
‘Tôi không sao, cậu hiện tại đang ở đâu? Có.
một số chuyện tôi muốn cùng cậu gặp mặt đề nói.”
Đông Hoàng Hải dường như không muốn nhắc đến chuyện đó trên điện thoại.
Hơn nữa, có một số chuyện không dễ nói qua điện thoại.
“Bây giờ tôi đang ở bến đò Nam Dưỡng.”
Vũ Hoàng Minh lại nhíu mày một lần nữa, chậm rãi mỡ miệng.
“Cái gì?”
“Sao cậu lại đến nơi đó thế!”
Đông Hoàng Hải vừa nghe, giọng nói ngay lập tức liền thay đồi.
Anh ta thậm chí còn không biết tại sao Vũ Hoàng Minh lại đến nơi này.
Bởi vì những gì anh ta muốn nói đều liên quan đến nơi này.
“Chẳng lẽ…
Từ trong miệng Đông Hoàng Hài, dường như: anh đã đoán được điều gì đó.
“Được rồi, tôi sẽ qua ngay, chờ tôi đến sẽ gọi cậu.”
Nói xong, anh ta liền cúp điện thoại.
Nhưng Vũ Hoàng Minh vẫn đoán được những điều anh Hoàng Hải nói có thể có liên quan đến chuyệt này.
Hơn nữa, đây là một chuyện rất quan trọng.
Chính xác là như thế nào thì anh phải đợi anh Hoàng Hải tới.
‘Vũ Hoàng Minh tìm một quán cà phê rồi ngồi xuống, sau khi gọi một tách cà phê, anh liền lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Nam Dương Độ không giống như những thành phố khác, khắp nơi đều là tiệc rượu xa hoa.
Ngước lại, trong quận nhỏ có một nơi yên tĩnh thích hợp cho người lớn tuổi.
Chỉ là mới vừa ngồi xuống không được bao.
lâu.
Một người phụ nữ xách chiếc túi LV đã ngồi xuống đối diện anh.
Người phụ nữ này trang điểm nhẹ nhàng, không thể nói là đẹp mắt nhưng cũng không có khó coi.
Có thể nói là vẻ đẹp đại trà, nhưng người phụ nữ này lại có một loại khí chất khác với những người phụ nữ có về đẹp cùng loại đó.
Điều này khiến Vũ Hoàng Minh hơi sững sờ: “Xin chào, cho hỏi cô là aï”
Người phụ nữ liếc nhìn Vũ Hoàng Minh: “Được rồi, đừng giả vờ không biết nhau như thế chứ.”
Trong đầu của Vũ Hoàng Minh hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Người phụ nữ này… có bệnh sao?
“Tôi.
Khi anh đanv định nói gì đó thì người phụ nữ lại lên tiếng: “Được rồi, vì đã tới coi mắt nên tôi cũng nói thẳng luôn, anh có nhà không?”
Hà?
‘Vũ Hoàng Minh ngây người Coi mắt?
Người phụ nữ chắc là đang hiểu nhảm chuyện gì đó đúng không.