Chương trong quán cà phê.
Vũ Hoàng Minh bỗng nhiên cảm thấy hơi lúng túng. Dù sao thì anh dường như đã chọc người đẹp từ chối rồi.
“Đúng là như vậy, chỉ là… cô ấy có vẻ không.
vừa ý với tôi, hahaha.”
Anh chỉ có thể che giấu sự lúng túng của mình bây gið bằng một nụ cười.
Sau khi nghe xong vẻ mặt Trần Thụy cũng.
có chút khó xử.
Không ngờ người mình đi coi mắt cũng còn nhầm.
Có vẻ như cuộc hôn nhân này không còn vui nữa rồi.
“Không sao, không sao, tôi tin vào mắt nhìn người anh em. Nếu cô ấy coi thường anh thì chắc chắn cũng sẽ coi thường tôi.”
Nghe anh ấy nói vậy Vũ Hoàng Minh cũng không biết nên nói cái gì. Anh bạn này có vẻ cũng hơi thẳng thắn quá.
“Bây giờ tôi còn có chút việc phải làm vì vậy.
tôi xin phép rời đi trước, nếu có duyên gặp lại tôi sẽ mời anh uống rượu nhé!”
Trần Thụy có vẻ bận việc gì đó cho nên chì nhìn về phía anh chào hỏi một cái rồi rời đi.
‘Vũ Hoàng Minh phất tay một cái rồi tiếp tục ngồi đợi ð quán cà phê.
Đây chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ, sự thật chắc phải đợi sau khi anh Hoàng Hải đến mới biết được.
Bốn giờ chiều, điện thoại di động của Vũ Hoàng Minh cuối cùng cũng đồ chuông.
“Hoàng Minh, bây giờ cậu đang ở đâu?”
Giọng nói của Đông Hoàng Hải vang lên từ đầu dây bên kia có vẻ rất yếu ớt, so với lúc trước còn yếu hơn.
Điều này khiến Vũ Hoàng Minh vô cùng lo lắng.
Đã có chuyện gì xảy ra với anh Hoàng Hải Từ khiến anh ấy trỡ nên như thế này.
“anh Hoàng Hài Từ, tôi đang ð quán cà phê Duyệt Lai đây”
“Được rồi, tôi đến đó ngay.”
Điện thoại lại một lần nữa bị tắt đi.
Hai mươi phút sau, Đông Hoàng Hải xuất hiện trước mặt Vũ Hoàng Minh.
Làm thế nào Vũ Hoàng Minh cũng không dám tin rằng người trước mình là anh Hoàng Hải.
Mặt mũi thì nhợt nhạt, đôi mắt vô hồn khiến anh ấy trông chẳng khác gì một ông già ốm yếu.
“anh Hoàng Hải, có chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”
‘Vũ Hoàng Minh nhíu mày lên tiếng hỏi.
“Chuyện dài lắm.”
Đông Hoàng Hải lắc đầu cười khổ rồi kể về chuyện sau khi anh trỡ về gia tộc.
Thì ra sau khi trờ về anh mới biết được gia tộc mình xuống dốc trắm trọng.
Nhưng dù vậy, mọi chuyện vẫn như cũ, những tranh chấp trong gia tộc vẫn tiếp diễn.
Đây là nhược điểm duy nhất của dòng họ nhà anh.
Các chú, bác của anh đang tranh giành vị trí chủ gia đình, đối với áp lực từ các gia tộc khác.
họ chẳng quan tâm.
Cuối cùng, tất cả bọn họ đấu đá lẫn nhau đến sắp chết. Sau đó ông anh mới ra mặt la mắng mọi người.
Từ miệng ông, anh mới biết được gia tộc đối địch từ lâu đã muốn thâu tóm gia tộc của mình.
Bây gið, gia tộc đó không ngừng gây sức ép về mọi mặt đối với nhà họ Đông Hoàng, thậm chí còn thuê người hành động sau lưng gia tộc anh bằng bất cứ giá nào.
Một số con cháu của dòng họ Đông Hoàng đã bị sát hại. Đông Hoàng Hải cũng không ngoại lệ, lúc anh đi ra ngoài đã bị đối phương bắt được và bị ám sát.
Nhưng vì anh đang nắm trong tay bảo vật vừa lấy được từ lăng mộ nên may mắn sống sót nhưng cũng bị thương rất nặng.
Tương tự, anh đã kể lại sự việc với gia tộc.
Đông Hoàng tộc cũng không phải người ăn chay, sau đó họ đã gây chiến với gia tộc đối địch.
Ngay cả trong đêm ba mươi, cà hai gia tộc vẫn đánh đá lẫn nhau. Số người thương vong lên đến hàng trăm người.
Cho đến sáng sớm nay, các trường lão của cả hai gia tộc ra mặt, cuộc chiến này mới kết thúc.
Sau khi nghe tất cả những điều này, vẻ mặt của Vũ Hoàng Minh tối lại.
Không ngỡ một gia tộc luôn ần mình như vậy.
mà vẫn xây ra tranh chấp.
Tuy nhiên, đó là sự thật.