Chương
Toàn bộ đều là món xào rang, nào là rau muống xào, mướp đắng xào, canh nước luộc thịt.
Mỗi một món mỗi một món đều là dùng đề thanh nhiệt hạ hoả.
“Ông cụ, sao ông biết cháu đang nổi giận vậy?”
Vũ Hoàng Minh gắp một miếng mướp đắng bỏ vào miệng, lúc cho vào miệng toàn là mùi của tỏi, sau đó là vị đắng nhẹ.
“Ông cụ là tôi đây đã mờ quán được hơn bốn mưới năm rồi, các dạng người đều xem qua không ít, quý khách nhìn có vẻ bình tính, nhưng lông mày luôn nhăn lại, dường như là có chuyện phiển não”
“Ông là tôi đây việc khác có thể không được, nhưng nấu ăn nhìn người vẫn là một bản Tĩnh đó.”
Ông cụ cời tạp dể xuống, ngồi vị trí ð cửa gõ.
gõ nhẹ cái tầu cũ, sau đó lấy bật lửa bật lên.
Ông hút một hơi cái tầu cũ, tuỳ tiện nhìn về phía bầu trời hơi u ám kia.
“Sắp mưa rồi, nước sông Hoàng Hà lại dâng lên”
Ông cụ lầm bẩm một mình làm Vũ Hoàng Minh nhìn nhiều hơn.
Lão già này có chút kì quái.
Nhưng nhìn qua thì chỉ là một người bình thường.
“Ông cụ, ông biết cách xem thời tiết sao?”
‘Vũ Hoàng Minh hỏi nhiều thêm một câu.
Trong mắt anh nhìn ra dường như ông cụ này có chút không bình thường.
“Thỉnh thoảng đoán đúng, trời âm u thế này mà không mưa chẳng lẽ rơi dao xuống sao?”
Ông cụ cười ha ha một tiếng, không nói chuyện, lại tiếp tục hút thuốc.
Thấy thể, Vũ Hoàng Minh cũng không tiện hỏi nhiều nữa.
Ba món thanh đạm, trái lại làm khẩu vị của Vũ Hoàng Minh thêm ngon miệng, đều bị anh ăn hết sạch sẽ.
“Ông cụ, bao nhiêu tiền?”
Buông chén đũa xuống, anh lau miệng.
“Ba mưới nghìn”
Ông cụ cũng không quay lại chỉ nói một câu như vậy.
Vũ Hoàng Minh nhìn vào ví tiền không có tiền lẻ.
Chỉ có thể đặt một tờ tiền một trăm màu xanh trên bàn: “Ông cụ, tiền đề trên bàn, cháu đi trước đây.”
Ông cụ không trà lời, chì gật gật đầu.
Vũ Hoàng Minh cười một tiếng rồi quay người rời đi.
Một lúc lâu sau khi anh rời đi ông cụ mới đứng dậy.
Khi nhìn thấy tờ tiền một trăm màu xanh thì cười một cái: “Trái lại, là một tên nhóc thú vị.”
Ông cụ đem tiền đút vào túi áo sau đó đóng cửa lại.
‘Vũ Hoàng Minh sau khi rời khỏi quán ăn, đi dạo ở trên đường cái trống trải.
Người đi đường rất ít, bước chân vội vã.
Cả con đường, đến cả xe buýt cũng chẳng được mấy chiếc.
“Bò đi, về khách sạn nghỉ ngơi vậy.”
Vũ Hoàng Minh hơi do dự, tính về khách sạn nghì ngơi.
Nhưng trong ánh mắt anh lại xuất hiện vài bóng người không bình thường.
Người đi trên đường nếu không phải là đang xách theo quà cáp thì chính là vội vội vàng vàng về nhà ăn cớm.
Nhưng ba người đàn ông đang đi tới trước mặt, trong tay không cẩm theo bất kì vật gì, ngược lại còn đeo túi sau lưng.
Từ nhịp chân vững vàng của bọn họ nhìn ra, Vũ Hoàng Minh liếc mắt là biết, mấy người này là những người này có tập võ, thực lực không yếu.
‘Gân xanh trên huyệt thái dương hẳn lên, nội kình tràn Lúc đầu anh còn tường rằng hai bên sẽ sát vai mà đi qua, nhưng…
Trong lúc đi thoáng qua đó đột nhiên có một cỗ sát khí sắc bén xuất hiện.
‘Vè mặt của Hoàng Vũ Minh hơi thay đồi, cơ ‘thể hơi khom một chút.
Rồi đột nhiên, có một con dao găm sắc nhọn sượt qua đầu Vũ Hoàng Minh.
Chân anh nhẹ di chuyển, bước về phía trước ba bước, vẻ mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm.
ba người kia.
“Tụi mày là ai”
“Là người đến đề giết mà Người đàn ông ð giữa hừ lạnh một tiếng, chân hằn sau xuống dưới mặt đất, tiến mạnh về phía anh.
Hai người còn lại một trái một phải, thình lình tiến tới.
Vũ Hoàng Minh đưa tay rút con dao ngắn bên hông, nghiêng người tránh tên đàn ông đang liều mạng, trở tay cắt vào cổ người đàn ông một nhát.
Nhưng sát thù hai bên trái phải dường như đã dự liệu được điều này, một nhát đâm về phía sườn thứ ba của anh.
Nếu nhát dao này mà đâm trúng thì ít nhất anh tổn thất một năm mới có thể hồi sức chiến đấu.
Bắt buộc thu dao lại, đố một nhát ð sườn thứ.
ba này.
Nhưng hai người đàn ông trái phải lại nhanh chóng xẹt một nhát dao qua cánh tay của anh, máu tưới chày ra đầm đìa.