Chương : “Cậu nói thử xem”
Mộc Thương lộ về hứng thú.
Tại sao anh lại nói như vậy?
Đúng thì nói là đúng, mà không đúng thì bào.
là không đúng.
Đúng với chà không đúng, ông già này chẳng hiểu gì cà.
“Cháu là người nhà họ Vũ. Nhưng cháu chưa về gia tộc bao giờ, trong gia tộc có bao nhiêu người cũng không biết”
‘Vũ Hoàng Minh lộ vẻ bất đắc dĩ mà cười khổ.
một tiếng.
Những điều anh nói đều là sự thật.
Nguyên nhân cụ thể thì anh cũng không rõ.
“Có phải cậu rời gia tộc từ bé sau đó lớn lên nhờ ăn cơm thiên hạ không?”
Mộc Thương nhìn Vũ Hoàng Minh, ánh mắt trầm xuống.
Nếu là sự thật thì chỉ sợ chuyện ngày mai có liên quan tới thằng nhóc này.
“Lão Mộc, làm sao ông biết được?”
‘Vũ Hoàng Minh kinh ngạc nhìn Mộc Thương.
Anh không thề ngờ được ông già này lại biết chuyện anh rời gia tộc từ bé, hơn nữa còn lớn lên nhờ ăn cơm thiên hạ.
“Xem ra gia tộc cậu đã đi tới đường cùng rồi. Mấy chục năm không trỡ lại, các gia tộc lớn lại trở thành cái dạng này.”
Mộc Thương thờ dài một tiếng, ông nghe ra được Vũ Hoàng Minh không có quen biết.
“Lão Mộc, ông đây là.
Không khó để nhận ra, lão Mộc cũng là người trong gia tộc sau đó chọn cách sống ần dật.
Có điều anh chưa nghe đến gia tộc nhà họ.
Mộc bao gi.
Trước đây Hoàng Hài đã từng nhắc qua với anh, bốn gia tộc lốn kỳ môn độn giáp – Trương, Dương, Chu, Vũ.
Cũng đâu có nhà họ Mộc.
“Thôi thôi, nếu cậu chưa về gia tộc thì có một số việc bây giỡ cậu không nên biết”
“Nếu tôi đoán không lầm thì cậu có tham gia vào lễ tế Hà Thần ngày mai phải không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Vũ Hoàng Minh chợt biến đổi.
Không ngờ rằng lão Mộc cũng biết việc này.
Xem ra lần này có không ít người tham dự.
“Lão Mộc, ông cũng tham dự sao?”
Anh hơi lo lắng. Nếu lão cũng tham gia thì anh phải làm sao bây giờ?
Nếu lão Mộc không cùng phe với mình thì…
“Đúng vậy. Cũng nhiều năm rồi tôi không xuất hiện trước mấy gia tộc ần mình. Lúc này coi như trỡ lại giang hồ đi”
Mộc Thương cười ha hả, sau đó lão lấy tầu thuốc ra hút.
‘Vũ Hoàng Minh im lặng, lão Mộc cũng tham gia.
Chuyện này anh nên xử lý thế nào cho phải?
Dưỡng như nhìn thấu được nỗi lo của anh, Mộc Thương cười nói: “Nhóc con an tâm. Chúng ta không phải kè thù đâu”
Lúc đầu Vũ Hoàng Minh hơi lo lắng. Nghe lão Mộc nói vậy anh bèn thờ phào một hơi.
Chỉ cần không phải kẻ thù thì dễ “Đúng rồi. Lão Mộc, ông có thể kể cho cháu nghe sự việc có liên quan đến gia tộc ẩn mình không?”
Lão Mộc kinh ngạc quan sát anh từ trên xuống dưới.
Anh không biết việc của gia tộc ẩn lão?
“Hiện tại cậu đã đạt đến trình độ nội kình.
Thế mà cậu còn không biết việc của gia tộc ẩn mình à?”
“Chẳng lẽ không có ai nói cho cậu sao?”
Nội kinh?
‘Vũ Hoàng Minh chẳng hiểu mô tê gì “Lão Mộc, nội kình là sao?”
“Từ trước đến nay cháu chưa nghe thấy bao.
giờ”
Mộc Thương bị sặc khói thuốc, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn anh.
“Nội kình là gì cậu cũng không biết? Thế cậu tu hành kiểu gì?”
Lão không thể tin nổi, Vũ Hoàng Minh đã tu luyện đến nội kình rồi.
‘Thế mà không hề biết nội kình là gì.
Việc này quả là trái với lẽ thường.
“Lão Mộc, tôi thật sự không có biết”
‘Vũ Hoàng Minh cười khổ một tiếng. Nếu anh biết rồi thì cân gì phải hỏi?