Chương
“Cô không còn cơ hội nữa đâu.” Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nói.
“Trói cô ta lại!” Một tiếng hét vang lên, nó chất chứ mọi sự giận dữ của anh lúc này.
“Vâng!”
Hai người vệ sĩ trói Lưu Thủy Tiên vào một cái cột ở sau vườn, dùng dây thừng trói cô ta lại.
Thế nhưng, mấy người vệ sĩ thân cận của Lưu Thủy Tiên nhìn thấy cảnh này liền định ra tay.
Nhưng họ còn chưa tiến lên được phía trước thì đã bị mấy người kìm hãm lại tại chỗ.
“Mấy người cử động thì sẽ chết ngay lập tức.”
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nhìn mấy người vệ sĩ đó, vứt điếu thuốc trong tay xuống.
Anh đưa tay ra, cời thắt lưng trên người mình ra.
“Cắc cắc!” Anh nắm chặt tay lại, tiếng khớp tay vang lên rõ ràng.
Sự đau khổ cô ta bắt Dâu Tây chịu, giờ anh bắt cô ta đền gấp trăm lần!
“Đưa bọn họ đi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa”
Anh phất tay một cái, bảy, tám người vệ sĩ lập tức đưa ba người vệ sĩ kia rời khỏi vườn.
Cả khu vườn chỉ còn lại Lưu Thủy Tiên đang bị trói vào cột và Vũ Hoàng Minh.
“Anh muốn thế nào?” Nhìn Vũ Hoàng Minh cầm thắt lưng da trong tay, Lưu Thủy Tiên cuối cùng cũng thấy sợ hãi.
“Tôi chẳng muốn thế nào hết, trên người con gái tôi có bao nhiêu vết thương thì tôi trả lại đúng cho cô gấp một trăm lần thôi.” Anh đưa tay quất thắt lưng da, ánh mắt lạnh lùng như băng giá.
“Anh dám!” Lưu Thủy Tiên kêu lên một tiếng, sắc mặt tím tái.
Thế nhưng cô ta vừa dứt lời, một roi đã đập mạnh vào mặt cô ta.
“Bốp!”
Vết dây đập vào mặt cô ta dần dần đỏ bừng lên, máu tươi trào ra.
“Tôi phải giết anh!” Cơn đau nhói như lửa đốt trên mặt khiến Lưu Thủy Tiên vô cùng tức giận.
Cô ta gào lên với Vũ Hoàng Minh.
Nhưng đáp lại cô ta lại là một roi nữa.
“Bốp!”
Hết cái này đến cái khác, từng tiếng roi vang lên trong vườn.
Trong màn đêm, âm thanh càng rõ ràng hơn bao giờ hết.
Sau mấy chục roi, Lưu Thủy Tiên đã bị thương khắp người, quần áo cũng rách tơi tả.
Trên người không chỗ nào là không máu thịt bầy nhầy cả.
“Xin anh đấy, anh tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu.” Giọng nói yếu ớt vang lên bên tai Vũ Hoàng Minh.
Nước mắt và máu hòa vào nhau, rơi xuống tí tách, chẳng biết rõ đâu là nước mắt, đâu là máu tươi.
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Tôi tha cho cô thì ai tha cho con gái tôi?”
“Bốp!”
Lại một roi nữa đập mạnh lên người cô ta.
MẠI”
Tiếng kêu gào tê tâm liệt phê vang lên trong màn đêm.
Những người ở gần biệt thự đều muốn đi ra xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng khi nhìn thấy một hàng những chiếc xe tải màu xanh lá cây đậm, bọn họ lại quay trở lại vào trong.
Những người này họ không dây vào nổi.
Tiếng kêu gào liên tục vang lên, cho tới tận năm giờ sáng hôm sau mới hết.
Khi rời khỏi biệt thự, Vũ Hoàng Minh lau vết máu trong tay, anh vứt thắt lưng sang một bên.
Anh châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi.
Anh nhìn những người vệ sĩ ở xung quanh, phất tay với họ: “Mấy người quay về trước đi.”
Mấy vệ sĩ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đứng thẳng người: “Vâng!”
Sau đó, hơn hai mươi chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt.
Lúc này Vũ Hoàng Minh mới lấy điện thoại ra, gọi cho Vũ Đức Trung.
“Dậy chưa?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói ngái ngủ của Vũ Đức Trung: “Ai đấy?”