Chương : Cầm lấy nó
Đưỡng đi đen như mực, nhìn không có cảm giác u ám lạnh lếo.
Ngược lại còn khiến người ta thấy ấm áp.
Toàn bộ con đường giống như là bị mặt trời ‘thiêu đốt, còn cao hơn mấy độ so với bên ngoài.
Với cả, càng đi vào trong, cảm giác nhiệt độ lại càng cao.
“Nóng quát”
“Nóng đến toát mồ hôi luôn rồi!”
Cổ Nhị Ngưu lầm bầm một câu, đưa tay lau mồ hôi trên mặt.
Lối đi này nóng quá, giống như một cái lò lửa vậy.
“Đúng là có hơi nóng.”
Hoàng Hài gật đầu, bên ngoài bây giờ còn đang là mùa đông.
Nhiệt độ cao nhất trên bờ cũng chỉ một hai Trong này, ít nhất cũng phải từ hai mươi độ trờ lên.
Với cả, nhìn chiều sâu của dãy hành lang này, bây giờ bọn họ chỉ vừa mới đi được một nửa thôi.
Nếu tiếp tục đi vào bên trong, nhiệt độ sẽ còn cao hơn.
‘Vũ Hoàng Minh không nói chuyện, trong đầu vẫn đang nghĩ xem rốt cuộc trong chỗ sâu nhất của hành lang này có cái gì.
Sau khi đi được vài trăm mét, cuối cùng thì đám người cũng ngừng lại.
Cuối hành lang, chỗ phát ra ánh sáng màu đỏ kia khiến cho tất cả mọi người đều âm thầm tặc lưỡi.
“Lại là Địa Hòa.”
“Xem ra đồ hẳn là nằm trong nà Mộc Thương lầm bầm một câu.
Ông cũng không ngờ tới chỗ này lại có địa hỏa.
Cái gọi là địa hỏa, ai cũng biết, đó chính là dung nham phát ra từ sâu trong lòng đất.
Nhiệt độ của dung nham không phải nói đùa, đừng nói là người, cho dù sắt thép rơi xuống cũng sẽ bị hòa tan.
“Đi thôi, vào xem.”
Mộc Thương mở lời, dẫn đầu đi về phía trước.
Mấy người Vũ Hoàng Minh liếc nhìn nhau rồi đi theo sau Đám người đi qua hành lang, tiến vào nơi đang bốc lên ánh sáng đỏ kia.
Trong động đều bị nhiệt độ cực nóng kia hun đến đỏ bừng.
Vũ Hoàng Minh và những người khác đứng ð vị trí biên giới, nhìn chằm chằm vào chính giữa.
Có một khoảng đất nhỏ ð giữa Trên đó đặt một bộ hài cốt, cà người màu đen, nhưng trong tay bộ hài cốt đó cầm một viên ngọc màu vàng óng.
“Địa Long Châu, là loại mấy trăm năm, cuối cùng xuất hiện rồi”
Ánh mắt Mộc Thương lộ ra vẻ kích động, vì tìm viên địa long châu này, ông đã hao tồn bao.
nhiêu năm trời.
Bây giờ địa long châu ở ngay trước mắt, bảo.
ông không kích động sao được.
Có vật này, ông sẽ có thể bước được vào.
cảnh giới cao hơn.
Hô hấp của Hoàng Hài cũng có chút gấp.
gáp, ba gia tộc lớn bọn họ xuất hiện ở đây cũng là vì thứ này.
Chì có Vũ Hoàng Minh là có chút khó hiểu nhìn viên ngọc vàng óng kia.
Không biết vì sao, khi nhìn viên ngọc này, trong đầu anh lại hiện lên cảnh tượng, người phụ nữ kia lần nữa mỡ mắt.
“Cầm lấy nó!”
Đột nhiên, một giọng nói khàn khàn truyền vào tai anh.
‘Vũ Hoàng Minh giật nảy mình, nhìn về phía mấy người kia.
“Các người có nghe thấy âm thanh gì không?”
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức rơi trên người anh.
“Không có?”
“Cậu nghe được gì sao?”
Nghe vậy, Vũ Hoàng Minh liền lắc đầu.
Chẳng lẽ mình nghe lầm?
Không thể nào, trong động này chì có mấy người bọn họ.
“Cảm lấy nó!”
Trong đầu anh lại lần nữa nghe được âm thanh kia.
Lần này Vũ Hoàng Minh hoàn toàn thay đồi sắc mặt.
Sống lưng đều phát lạnh, Là người phụ nữ nằm trong quan tài thủy.
tỉnh kia.
Là giọng nói của cô ta.
Anh tuyệt đối không nghe nhầm, là âm thanh của người phụ nữ đó.