Chương : Cứu người Anh rừa qua mặt, sau đó rỡi khỏi nhà trọ.
Vì còn sớm nên trên đường không có nhiều người.
Nhưng người bán đồ ăn sáng lại không ít.
Cũng có vài học sinh dậy sớm chạy bộ.
Đột nhiên, một cửa hàng bán bánh quầy đập.
vào mắt Vũ Hoàng Minh.
“Bánh quầy? Sữa đậu nành?”
“Vi sao, lại quen thuộc như vậy?”
‘Vũ Hoàng Minh cảm giác dường như mình đã từng nếm qua, hương vị cũng không tệ.
Đi đến cửa hàng bán sữa đậu nành, theo.
bản năng hô: “Ông chủ, cho hai cái bánh quầy, hai cốc sữa đậu nành.”
Hà?
Vũ Hoàng Minh sững người Gần như là anh buột miệng nói ra.
Câu nói này, giống như là khắc ghi trong đầu anh vậy.
“Là một ký ức của mình sao?”
Anh cúi đầu, cổ nhớ lại gì đó.
Thế nhưng, một khi nghĩ nhiều về cái gì, trong đầu lập tức truyền đến một cơn đau đớn kịch liệt.
Anh lắc đầu, không tiếp tục suy nghĩ đến những chuyện này nữa.
“Chàng trai, sữa đậu nành và bánh quầy của cậu đây”
Ông chủ vui về bưng đồ ra để lên bàn: “Dùng thong thả nhé.”
Nói xong, lại tiếp tục bận rộn.
‘Vũ Hoàng Minh nếm thừ một chút, liền nhíu mày, “Hình như hương vị có chút không đúng lắm”
Anh cảm thấy, mùi vị này có vẻ khang khác.
Nhưng vì đói bụng nên vẫn ăn hết sạch.
“Bao nhiêu tiền thế ông chủ?”
“Mười hai nghìn.”
Vũ Hoàng Minh đưa tờ hai mươi nghìn cuối cùng trong túi cho ông chủ, sau đó nhận lại tám nghìn tiền thừa.
“Xem ra phải đi vào khu vực thành thị rồi.”
Anh ngồi xe buýt, đi hơn bốn mươi phút mới tới trung tâm thành phổ.
‘Vũ Hoàng Minh chọn một khu vực phồn hoa rồi xuống xe.
‘Ö bến xe buýt có dán không ít tờ quảng cáo.
Có điểu, anh không có điện thoại, cũng không thể gọi điện.
Chỉ có thể từ từ tìm xem cửa hàng nào đang tuyển người.
Anh tìm từ chín gið sáng đến tận mưỡi hai giờ mà không tìm được việc phù hợp.
“Khó như vậy sao?”
Vũ Hoàng Minh nhíu mày, ngồi bên cạnh bổn hoa.
Nhìn dòng người qua lại, khẽ lắc đầu thờ dài Đột nhiên, một chiếc xe lọt vào tầm mắt anh.
Chiếc xe Bentley xa hoa khiến cho người chung quanh đều thỉnh thoảng liếc nhìn sang.
Cuổi cùng, xe dừng trước một cửa hàng trà sữa cách anh không xa.
Một người phụ nữ vóc dáng cao gầy bước xuống, tay cẩm túi xách, nhìn dáng vẻ thì đang chuẩn bị mua trà sữa.
Có điều, Vũ Hoàng Minh không phải chú ý tới người phụ nữ đó, mà là vào một chiếc xe con màu đen đang đỗ bên đường.
Trong chốc lát, có hai người đàn ông đeo.
kính râm bước xuống khòi chiếc xe đó, nhanh chóng đi về phía người phụ nữ vừa xuống xe.
Cùng lúc đó, Vũ Hoàng Minh cũng đứng dậy.
Lúc này là giữa trưa, thời tiết cũng có chút lạnh nên không có mấy người đi dạo trên đường.
Người phụ nữ còn chưa kịp phản ứng, miệng mũi lập tức bị bịt kín, kéo về phía chiếc xe con kia Nhưng sau một giây, một viên đá liền ném trúng tay của một trong hai người đàn ông đeo.
kính râm.
Đau đớn khiến gã phải buông lỏng tay, sắc mặt thay đổi.
Một tên đàn ông khác ngầng đầu lên liền nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đang đi về phía mình.
“Kẻ nào!”
Mà người phụ nữ kia cũng nhìn thấy Vũ Hoàng Minh, vô thức chạy về phía anh.
“Anh gì ới cứu tôi với!”
Người phụ nữ này rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ, áo lông dài che khuất vóc người hoàn mỹ.
của cô.
Có điều, lúc này sắc mặt cô ấy có vẻ tái nhợt, hiển nhiên là bị dọa sợ.
“Người anh em, chuyện này không liên quan tới anh, tránh ra đi!”
Vừa nói, một người áo đen vừa bè khớp cổ, bỏ kính râm đi.
Trong mắt mang theo sát ý đáng sợ.