Chương : Hiểu lầm Trong sân.
Hai mắt Tô Thanh Trúc có vẻ hơi sưng đỏ nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh hít một hơi thuốc lá thật sâu, phun ra khói thuốc.
“Anh tin em, nhưng anh hy vọng em không giấu diếm gì anh, anh muốn biết hôm nay La Ánh Ngọc nói những lời đó là có ý gì”
Nghe vậy, Tô Thanh Trúc cười thảm một tiếng.
“Nói cho cùng, anh vẫn không muốn tin em”
“Anh muốn biết, vậy em sẽ nói cho anh biết.”
Người đàn ông mình chờ hơn sáu năm, kết qua lại không tin mình.
Ngay cả con gái ruột của anh, anh cũng không bằng lòng tin tưởng.
Chuyện này buồn cười biết bao.
“Năm đó sau khi anh đi, em rất đau khổ, người năm đó cùng chúng ta chơi đùa, Vương Hoàng Thụy anh cũng quen biết, anh ta và Ánh Ngọc thường xuyên tới an ủi em, khiến em nghĩ thoáng một chút.”
“Thỉnh thoảng, bọn em sẽ cùng đi ăn cơm, có mấy lần Ánh Ngọc hẹn em đi ăn, nhưng em tới thì cô ấy không tới, bảo rằng có việc, mà em cũng thật sự không muốn đi, cho nên chỉ ăn cơm xong rồi rời đi.”
“Chỉ thế thôi.
Nghe lời giải thích này, Vũ Hoàng Minh ném đi tàn thuốc trong tay.
Quay đầu nhìn đôi mắt đỏ bừng kia của Tô Thanh Trúc, đưa tay ôm cô vào lòng.
“Thật xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên hoài nghỉ em.”
Khoảnh khắc này, Tô Thanh Trúc cũng không nhịn được nữa, nghẹn ngào bật khóc trong ngực anh.
Sau một hồi lâu, cô mới ngừng nỉ non.
Trở về phòng khách, Vũ Hoàng Minh ôm Dâu Tây đến phòng bên cạnh đi ngủ, sau đó mới trở về căn phòng ấm áp của Tô Thanh Trúc và anh.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là tình cảm dạt dào.
“Có thể chứ?”
Cánh tay mạnh mẽ của Vũ Hoàng Minh dang ra kéo cô.
Hơi thở nóng rực phun lên mặt Tô Thanh Trúc.
“Đừng… Đừng, cái đó của em tới.”
Vũ Hoàng Minh nghe xong thì khẽ hôn lên trán cô một cái.
“Thôi khỏi, ngủ ngoan đi, anh đi tắm.”
Hôm sau.
Rạng sáng.
Vũ Hoàng Minh vừa mới dậy đã nhìn thấy Tô Thanh Trúc ngồi trước gương trang điểm.
“Trang điểm sớm như vậy, đi gặp ai đấy?”
Tô Thanh Trúc quay đầu cười một tiếng: “Hôm nay tổng giám đốc tập đoàn Thanh Vân tới công ty ký hợp đồng chính thức, người tiếp đãi đương nhiên là em, nên nhất định phải ăn mặc đẹp một chút.”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười: “Được.”
Chỉ là trong lòng anh có hơi kỳ lạ.
Ngày xưa Tô Thanh Trúc rất ít trang điểm, gần như cũng là mấy tháng một lần.
Cho dù là không trang điểm, cô vẫn rất xinh đẹp.
Nếu đi ký hợp đồng, chuyện này nói vẫn còn nghe được.
Đối với chuyện này, Vũ Hoàng Minh cũng không quan tâm lắm.
Chín gið sáng.
Dưới lầu dưới đại sảnh tập đoàn Tô thị đã có hơn mười nhân viên nữ tiếp khách đứng.
Tô Thanh Trúc đứng ở cửa ra vào, trên mặt nở nụ cười.
Hôm này là ngày Sở Thanh Nam tới ký hợp đồng, sau này chỉ cần phần hợp đồng quyết định này, hôn lễ của cô và Vũ Hoàng Minh sẽ có thể tiến hành.
Lúc này trong lòng cô khó tránh khỏi hơi vui mừng.
Khoảng chừng mười phút trôi qua, một chiếc xe sang trọng dừng ð cổng tập đoàn Tô thị.
Sð Thanh Nam mặc đồ vest, mang theo cặp tài liệu tới.
Khi nhìn thấy Tô Thanh Trúc nghênh đón mình ở cửa ra vào, Sờ Thanh Nam rõ ràng giật mình.
Nhưng chuyện này còn nhiều người nhìn như vậy, cũng không tiện nói gì, đành phải gắng gượng chống đỡ.
“Tổng giám đốc Nam, anh đến rồi.”
Tô Thanh Trúc tiến lên chào hỏi.
“Ừ, phiền cô Trúc rồi.”
Sở Thanh Nam mỉm cười.
“Mời lên lầu, tôi đã chuẩn bị tách trà nóng cho tổng giám đốc “
Nam.
Mấy phút sau.
Trong văn phòng của Tô Thanh Trúc, vẻ mặt cô tươi cười đứng dây. nhìn hơp đồng ký tên trên bàn.