Chương Bệnh viện quân y Sơn Hòa.
Phòng chăm sóc tích cực.
“Thế nào rồi?”
Vũ Hoàng Minh đau đớn nhìn vào thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên giường bệnh.
Viện trưởng Trương Minh Luân mím môi, sau đó chỉ chỉ ra ngoài.
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Dâu Tây, sau đó đi theo Trương Minh Luân ra ngoài.
“Cậu Minh, tình hình không khả quan lắm”
“Tôi đã ra lệnh tìm kiếm tủy sống thích hợp rồi, vài ngày nữa chắc chắn sẽ có tin tức, chỉ là không biết liệu cô bé có thể cầm cự được hay không”
Lời Trương Minh Luân nói khiến sắc mặt Vũ Hoàng Minh càng thêm khó coi.
“Tranh thủ thời gian, trong vòng ba ngày phải cố gắng tìm cho được!”
Vẻ mặt Trương Minh Luân cũng đầy bất lực: “Cậu Minh, cậu phải biết rằng xác suất hai người khác nhau có tủy sống tương thích để phẫu thuật thành công, còn khó hơn cả trúng số, tôi cũng muốn nhanh, nhưng mà..”
Vũ Hoàng Minh gật đầu, vẻ mặt đầy chua xót: “Là tôi quá nôn nóng”
“Cậu Minh, cậu yên tâm, tôi sẽ tranh thủ thời gian, đồng thời nhanh chóng tập hợp các bác sĩ hàng đầu trên toàn quốc đến bàn bạc”
“Ừ, nhờ cậy vào anh vậy Đúng vào lúc này, một hộ vệ chạy tới.
“Viện trưởng, bên ngoài có một người phụ nữ †ên là Tô Thanh Trúc, nói muốn gặp anh”
Trương Minh Luân có hơi sững sờ, Tô Thanh Trúc?
Anh ta không hề quen.
Mà sắc mặt Vũ Hoàng Minh bên cạnh hơi thay đổi, sau đó anh nói: “Cho cô ta vào đi, nhân tiện giải thích tình hình của Dâu Tây cho cô ta biết”
Trương Minh Luân liếc nhìn Vũ Hoàng Minh, lập tức đoán ra được thân phận của người phụ nữ này.
“Ừm”
Vũ Hoàng Minh xoay người bước vào cầu thang, ‘tạch tạch’ một tiếng, châm một điếu thuốc.
“Phù!”
Nhìn lên những đám mây trắng trên bầu trời, anh nói thầm: Con gái, ba sẽ cứu con, bằng bất kỳ giá nào.
Sau đó, đúng vào lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.
Rút di động ra xem thử, là điện thoại của Sở Thanh Nam gọi đến.
“Cậu Minh, có tin tức rồi”
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lạnh như băng của Sở Thanh Nam.
“Nói!”
Ánh mắt Vũ Hoàng Minh rét lạnh, điếu thuốc trong tay lập tức bị nghiền nát.
“Ba năm trước, có một lần Dâu Tây phát sốt, rồi đến một bệnh viện”
“Người phụ trách khám bệnh cho Dâu Tây, là một bác sĩ ở bệnh viện tỉnh, sau khi khám bệnh, Dâu Tây liền phát bệnh ung thư máu”
“Tôi biết rồi, lập tức đến đó ngay”
Cúp điện thoại, Vũ Hoàng Minh hung hăng siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc.
Một bác sĩ, lại có cái gan này?
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, chuyện này chắc chắn đã được mưu tính từ trước.
Men theo cầu thang bộ rời khỏi bệnh viện quân y Sơn Hòa, lái chiếc xe địa hình của chiến khu, đi thẳng đến bệnh viện tỉnh!
Nửa tiếng sau.
Trước cổng bệnh viện tỉnh.
“Cậu Minh!”
Sở Thanh Nam kính cẩn đứng bên cạnh Vũ Hoàng Minh.
Cảm nhận được một luồng sát khí nông nặc trên người Vũ Hoàng Minh, anh ta không khỏi run lên.
Đã rất lâu rồi, không có nhìn thấy cậu Minh tức giận như vậy.
Bác sĩ kia, chết chắc rồi.
“Người đâu?”
Giọng nói Vũ Hoàng Minh rét run, đôi mắt lạnh lão, không một chút tình cảm.
“Tầng ba, phòng điều trị khẩn cấp, tên là Trần Hạo Đức”
Sở Thanh Nam vội vàng mở miệng nói.
“Mặt nạ Kim Long của tôi, có đem theo chứ?”
“Dạ có, không dám quên ạ!”
Sở Thanh Nam nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo, kích thước chỉ bằng cỡ bàn tay.
Nhưng mà, anh ta biết rõ, chiếc mặt nạ này, toàn bộ Bắc Sơn chỉ có một người có thể đeo lên, người đó chính là Vũ Hoàng Minh.
Hai tay cung kính cẩn thận đưa chiếc hộp trong tay lên.
Vũ Hoàng Minh nhận lấy chiếc hộp, từ từ mở ra.
Đã lâu, lâu lắm rồi không có đeo mặt nạ Kim Long.
“Phái người đến đây, phong tỏa bệnh viện, chỉ cho phép vào không cho phép ra.”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh đeo mặt nạ lên, rồi đi phía đại sảnh của bệnh viện tỉnh.
Còn Sở Thanh Nam vừa nghe vậy, toàn thân liền toát mồ hôi lạnh.
Lớn chuyện rồi đây!
Chuyện này chắc chắn không đơn giản chút nào.
Bất cứ ai hễ có liên quan đến chuyện của Dâu Tây, đều xong đời.
Nhưng mà, anh ta không dám làm trái mệnh lệnh của Vũ Hoàng Minh.
Vội vàng lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
m “Tham kiến thượng tướng Sở!
Đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh trầm thấp.
“Triệu Nam, phái một ngàn hộ vệ qua đây, phong tỏa toàn bộ bệnh viện tỉnh, chỉ cho vào không được ra!” Sắc mặt Sở Thanh Nam cực kỳ nghiêm trọng.
“Một ngàn hộ vệ? Phong tỏa bệnh viện?”
Triệu Nam ở đầu dây bên kia rõ ràng có phần hoảng hốt.
Sở Thanh Nam hít sâu vào một hơi, mở miệng thốt ra từng câu từng chữ: “Minh Vương… trở lại rồi!”
Tít tít tít, ngắt điện thoại.
Mà Triệu Nam hiện đang ở Sơn Hòa, nhìn điện thoại trong lòng bàn tay, không khỏi ngẩn người.
Trong mắt, dâng lên chút hơi nước.
Mấy năm rồi!
Anh ta không hề nghe thấy tin tức của Minh Vương.
Bây giờ, thượng tướng Sở lại nói với anh ta, Minh vương đã trở lại rồi!
Các anh em trong phân đội Chiến Long bọn họ, không biết đã chờ đợi bao lâu rồi.
Bây giờ, cuối cùng cũng đợi được rồi.
Một nghìn người?
Không đủ!
“Người đâu!”
Triệu Nam gầm lên một tiếng, thanh âm của anh ta lan ra khắp cả doanh trại.
“Có Một hộ vệ xông vào trong lều.
Hai tay Triệu Nam run rẩy lấy ra một chiếc hộp tỉnh xảo từ dưới mặt bàn, nhẹ nhàng đặt nó lên trên bàn.
Mở chiếc hộp ra, là một cái còi hiệu.
Trên chiếc kèn hiệu màu đen, có hình một con rồng được khắc bằng sơn vàng.
Còn người hộ vệ kia, vào khoảnh khắc nhìn thấy chiếc còi hiệu, lập tức đứng thẳng người lên.
“Thổi còi hiệu! Phân đội Chiến Long thứ ba, ba nghìn hộ vệ! Dùng hết tốc lực, mục tiêu, bệnh viện tỉnh tại thành phố Minh Xuyên, phong tỏa “RõI”
Hộ vệ kia giơ hai tay nhận lấy còi hiệu, bước ra khỏi lều.
Hít vào một hơi thật sâu, dùng sức thổi mạnh xuống.
“Huýt!”
ml thanh đỉnh tai nhức óc, như rồng thét, như hổ gào, truyền khắp toàn bộ căn cứ phía nam.
“Rầm rầm rầm!”
Vô số hộ vệ đang huấn luyện, giây phút nghe thấy tiếng còi này, đều giật mình kinh ngạc.
Đã bao nhiêu năm rồi, bọn họ không được nghe thấy tiếng còi Chiến Long.
Thế mà, đúng lúc này, tiếng còi hiệu của Chiến Long, lại vang lên lần nữa.
“Soạt soatl”
Vô số hộ vệ, chỉnh trang quần áo, bắt đầu tập hợp!
Vài phút sau, tất cả đều đứng bên ngoài lều của Triệu Nam.
Triệu Nam mặc một chiếc áo giáp, ánh mắt lạnh lẽo quét qua đám người.
“Còi hiệu của Chiến Long đã vang lên, các cậu có biết, điều này có nghĩa là gì không?”
Đám binh lính không hề mở miệng, vẫn đứng thẳng tắp.
“Có nghĩa là, vân vương… đã trở lại rồi.”
“Phân đội Chiến Long thứ ba, nghe lệnh!”
Nương theo tiếng hét lớn của Triệu Nam, ba nghìn hộ vệ đồng thanh đáp: “Có!”
“Mục tiêu! Bệnh viện tỉnh tại thành phố Minh Xuyên, phong tỏa! Xuất phát!”
Một đoàn xe, chiếc này nối đuôi chiếc khác, rời khỏi căn cứ, hướng về phía thành phố Minh Xuyên.