Chương : Kết quả ADN
Sáng sớm, chân trời mới vừa hé rạng đông.
Trong phòng làm việc bệnh viện chiến khu của viện trưởng.
Vũ Hoàng Minh đứng trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời rực rỡ kia.
Anh đã chờ ở đây trọn một đêm.
Chính là chờ kết quả xét nghiệm.
Mà đám người Trương Minh Luân đã đi vào phòng xét nghiệm mười tiếng, còn vẫn chưa đi ra.
“Răng rắc”
Cửa mở, cả người Trương Minh Luân mệt mỏi đi tới văn phòng.
“Cậu Minh, kết quả đã có.”
Vũ Hoàng Minh đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Trương Minh Luân.
Trương Minh Luân hít sâu một hơi, nở nụ cười: “Cậu Minh, có lẽ anh thật sự hiểu lầm vợ anh rồi, Dâu Tây là con gái ruột của anh.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng Vũ Hoàng Minh đột nhiên run rầy.
Rốt cuộc anh vẫn sai sao.
Là anh không đủ tin tưởng cô sao?
Nhưng…
“Cảm ơn, nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi trước.
Nói xong, Vũ Hoàng Minh rời khỏi văn phòng.
Nhưng Trương Minh Luân gọi anh lại, sắc mắt có hơi nghiêm nghị: “Cậu Minh, có chuyện tôi muốn hỏi anh”
“Lần này anh trở về, có bao nhiêu người biết?”
Vũ Hoàng Minh dường như đoán được ý nghĩa của Trương Minh Luân, cười khẽ một tiếng: “Cũng chỉ có mấy người biết thôi.”
Dứt lời, anh rồi khỏi văn phòng.
Bãi đỗ xe lầu dưới, Trương Hải Long đang ngồi ngủ trên xe, nghe thấy có người đi tới thì vội mỡ mắt.
Lúc này trời đã sáng.
“Cậu Minh”
Cậu Minh ở trọn một đêm trên lầu, cũng không biết kết quả thế nào.
Nhưng đây không phải lời anh ta nên hỏi.
“bi thôi, về biệt thự trước.”
Mới vừa lên xe thì đã nhận được cuộc gọi của Sở Thanh Nam.
“Cậu Minh, xảy ra chuyện rồi.”
Giọng điệu Sở Thanh Nam có hơi nghiêm nghị.
Vũ Hoàng Minh nhướng mày: “Chuyện gì xảy ra?”
“Cô Trúc ký hợp đồng với công ty chúng ta, lúc đầu đến nhận làm việc là cô Trúc phụ trách, nhưng sau đó người họ Tô lại giao hợp đồng làm việc cho Tô Thanh Mai, phần hợp đồng này do cô ta toàn quyền phụ trách.”
“Ha ha, người nhà họ Tô thật biết suy nghĩ, một bên để Thanh Trúc về gia tộc, một bên lại giao hợp đồng trong tay Thanh Trúc cho người khác làm, đã như vậy thì cậu hãy gọi điện nói cho ông già nhà họ Tô, lần hợp đồng này hết hiệu lực.”
“Còn phí bồi thường vi phạm hợp đồng thì phải xem bọn họ có đủ bản lĩnh cầm hay không”
Nói xong, Vũ Hoàng Minh đã cúp điện thoại.
“Về biệt thự”
Hơn nửa tiếng.
Xe ngừng ở biệt thự.
Vũ Hoàng Minh xuống xe, trong đầu vẫn đang suy nghĩ nên xin lỗi Tô Thanh Trúc như thế nào.
Nếu cô không giận thì mình nên giải thích thế nào?
Nghĩ đến cuối cùng, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
Có lẽ mình quá xúc động.
Đi vào sân trong, anh khẽ nhíu mày lại.
Trương Hải Long đi theo sau anh, nhìn dấu vết kéo qua dưới đất, sắc mặt thay đổi.
Búng tay một cái, bốn người trước đó anh để lại chỗ này bảo vệ Dâu Tây hiện ra trước mặt hai người.
“Cậu Minh, tướng quân Long.”
“Chuyện gì xảy ra?”
Vũ Hoàng Minh lạnh lùng mở miệng nói.
Bốn người liếc nhau, rối rít nở nụ cười khổ.
Cuối cùng một người lúc này mới lên tiếng giải thích.
“Cậu Minh, sáng này lúc trời vừa sáng, bà chủ và Dâu Tây túi lớn túi nhỏ rời khỏi biệt thự.”
Vũ Hoàng Minh nghe xong thì lập tức im lặng.