Chương : Thật xin lỗi Vân Xuyên.
Đường đi nhà máy hóa chất bỏ hoang không xa.
Một chiếc taxi chạy nhanh tới cuối cùng dừng lại ở bên đường.
Vũ Hoàng Minh trả tiền xe rồi xuống xa.
Nhìn nhà máy hóa chất bỏ hoang nhiều năm, ánh mắt anh có chút lạnh lùng.
Khi bước đến trước cửa nhà máy hóa chất, anh thấy hai người đàn ông đã đợi sẵn ở cửa.
Hai người họ đang chơi với một con dao quân dụng Nepal trên tay, nhàm chán cắt cỏ.
Khi nhìn thấy Vũ Hoàng Minh đến gần, đôi mắt họ hơi nheo lại.
“Vũ Hoàng Minh?”
Một trong những người đàn ông khá gầy trong đó cười toe toét, và con dao quân dụng Nepal trong tay anh ta đã xẹt một tia lửa trên cửa sắt.
“Chính là bọn mày bắt vợ tao?”
Giọng điệu của Vũ Hoàng Minh rất bình tĩnh, trên khuôn mặt anh không hề dao động.
Trong mắt anh, hai người này chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi.
Sở dĩ anh không ra tay là muốn xem ai có tin tức chính xác như vậy mà có thể bắt chính xác vợ anh.
“Khi Con, dẫn anh ta vào đi”
Một người đàn ông khác cất con dao quân dụng đi rồi lạnh lùng liếc nhìn Vũ Hoàng Minh.
“Đi với chúng tôi.”
Ngưỡi đàn ông tên Khi Con bước tới muốn giữ chặt Vũ Hoàng Minh.
Vũ Hoàng Minh vốn dĩ muốn né tránh, nhưng cuối cùng anh lại thôi.
Bị Khi Con giữ chặt tay đi về phía nhà máy hóa chất.
Trên ngọn núi nhỏ phía xa, sắc mặt Sở Thanh Nam lạnh lùng, chậm rãi đặt kính viễn vọng trong tay xuống.
Lấy máy bộ đàm vô tuyến ra, giọng điệu lạnh lùng: “Mọi người nhìn tôi nhìn chằm chằm cậu Minh cho tôi, nhìn anh ấy ra hiệu làm việc.
“Rõ”
“Hiểu rồi.”
Bên kia bộ đàm truyền đến tiếng mấy tiểu đội trường.
Sð Thanh Nam hít một hơi thật sâu, không ngờ cô Trúc lại bị bắt cóc.
Hơn nữa, hai người vừa mới bắt cậu Minh kia tuyệt đối không phải người bình thường.
Tay đấm bốc hay vệ sĩ ngầm còn chưa có loại thân thủ kia.
Bên kia có khả năng thuộc về một tổ chức nào đó.
Không ngờ ở một nơi nhỏ bé như Vân Xuyên lại có một tổ chức tầm cỡ như thế này, đã đến lúc phải điều tra kỹ một chút.
Khi Vũ Hoàng Minh bị bắt giữ đi vào nhà máy hóa chất, một số người trong nhà máy lập tức nhìn sang.
Tô Thanh Trúc bị trói ở trên cột đá hai mắt đỏ hoe, trong mắt lóe lên ánh lệ.
Cô không muốn Vũ Hoàng Minh đến.
Tuy nhiên, anh vẫn đến.
Lỡ như…
Tô Thanh Trúc không dám nghĩ xa hơn.
Nhưng khoảnh khắc khi Vũ Đức Trung thấy Vũ Hoàng Minh xuất hiện, trong lòng thở dài một hơi.
Đôi mắt anh ta đầy kích động.
Cầm một cây côn thép, Mạc Vĩnh Hùng đi về phía Vũ Hoàng Minh với vẻ mặt lạnh lùng.
“Mày là Vũ Hoàng Minh?”
“Em trai và đàn em tao là do mày giết?”
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Mạc Quốc Bảo đã không nhịn được nữa, lao tới và đá vào bụng Vũ Hoàng Minh một cách dữ dội.
Vũ Hoàng Minh bị đá một cú, cơ thể không tự chủ lùi về sau một bước.
“Ông đây chơi chết mày.”
Sắc mặt Mạc Quốc Bảo dữ tợn, cầm côn sắt trong tay muốn nện vào đầu anh.
Tô Thanh Trúc nhìn thấy cảnh này, hai mắt đỏ hoe, không khỏi kêu to: “Đừng.”
Tuy nhiên vẫn chậm một bước.
“Bốp!”
Cây gậy hung hăng đập vào đầu Vũ Hoàng Minh.
Máu chảy dọc theo trán, khuôn mặt của Vũ Hoàng Minh bị nhuộm đỏ.
Tuy nhiên, Vũ Hoàng Minh không nói mà chỉ cười với Tô Thanh Trúc.
“Thật xin lỗi.”
Giọng nói không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào tai Tô Thanh Trúc.
Vũ Đức Trung bị trói cả người một bên cũng run lên.
Minh Vương vậy mà lại để người ta đánh một gậy?
Những người này chết chắc rồi.