Chương : Tay súng “Đoàng!
Âm thanh bén nhọn chói tai vang lên trong nhà máy bị bỏ hoang.
Ngoại trừ Vũ Hoàng Minh, tất cả mọi người đều run rẩy.
Vốn dĩ Mạc Quốc Bảo, người đứng bên cạnh, bây giờ đã gục trên mặt đất.
Toàn bộ đầu đều đã biến mất, trên mặt đất có một mản trắng đỏ giống như quả dưa hấu bị nổ tung.
“Tôi đã bảo là đừng có lộn xộn, thế mà không nghe, lần này thì tốt rồi.”
“Mày… Mày… đã làm cái gì?”
Cả người Mạc Vĩnh Hùng run rẩy, trên mặt anh ta vẫn còn vết máu của cái đầu Mạc Quốc Bảo bị nổ tung.
Phối hợp với ánh mắt hoảng sợ kia, giống như một kẻ hèn nhát.
Vừa dứt lời, đám người Mãnh Hồ nhao nhao rút súng ở thắt lưng chỉ về phía Vũ Hoàng Minh.
Vẻ mặt người nào cũng vô cùng ngưng trọng.
Vẻ mặt Mãnh Hồ âm trầm như nước, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Thằng nhóc, rốt cuộc mày là ai?”
Họng súng đen nhánh chỉ vào Vũ Hoàng Minh, chỉ cần anh dám cử đông lung tung thì chờ ăn đạn đi.
Nhưng thật ra, anh ta cũng không dám cử động lung tung.
Tiếng súng vừa rồi đã khiến tỉnh thần của mọi người như cung tên bị kéo căng dây.
Anh ta biết, đó là một tay súng bắn hạng nặng của quân đội.
Vảo trong ngàn thước, chỉ cần bắn trúng thân thể, một phát súng sẽ tách người ra làm hai!
Lại càng không phải nói đến đầu.
Mạc Quốc Bảo chính là một ví dụ tốt nhất.
“Tao là ai bọn mày không cần thiết phải biết, bọn mày chỉ cần biết, chỉ cần bọn mày cử động lung tung một cái thôi, tao có thể cam đoan là đầu bọn mày có thể nổ tung như dưa hấu.”
Vũ Hoàng Minh mỉm cười, chậm rãi để tay xuống dưới.
Mãnh Hồ nghe xong, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Rất hiển nhiên, người của đối phương không chỉ có một.
“Tao rất hiếu kỳ, thân thủ của mấy người vượt xa mấy cái vệ sĩ bình thường, ít nhất cũng phải là cao thủ từ Bách phu trường đổ lên”
“Thế mà lại đi bán mạng cho người ta, tao thật nghĩ mãi không ra.”
Vũ Hoàng Minh nhếch miệng, trong mắt mang theo một tia trào phúng.
Ngay từ khi bị Khi Con đưa vào, anh đã phát hiện bốn người này không phải người bình thường.
Hơn nữa, tính tổ chức vô cùng tốt.
Có thể so sánh với thành viên của nhóm lính đánh thuê.
“Người anh em kia, chúng tôi không có ý đối địch với anh, tôi biết ð xung quanh anh có rất nhiều mai phục, anh thả chúng tôi đi, chúng tôi sẽ không động vào bọn họ” Giọng điệu Mãnh Hổ vô cùng ngưng trọng, đưa tay chỉ Tô Thanh Trúc và Vũ Đức Trung vẫn đang bị trói.
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vũ Hoàng Minh càng sâu.
“Như vậy đi, tôi và các người đánh cược, thế nào?”
“Trước khi các người chết, nếu có thể giết được bất kỳ người nào trong số họ, tôi sẽ thả các người đi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của mọi người cũng thay đổi.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Hoàng Minh, cảm thấy không phải là anh đang nói đùa.
Trong lòng mấy người Mãnh Hồ chấn động.
Nếu như thằng nhóc này không bị điên, vậy thì anh chắc chắn có tự tin là có thể xử lý hết bốn người bọn họ trước khi bọn họ nổ súng.
Nhưng, anh ta không tin.
Ánh mắt trầm xuống, giọng điệu lạnh lùng nói: “Anhkhông phải quá tự tin rồi đấy chứ? Anh cảm thấy tôi không có bản lĩnh này sao?”
“Vậy anh có thể thử một chút.”
Vũ Hoàng Minh không thèm đẻ ý đến anh ta, ngược lại ánh mắt roi vào trên người Mạc Vĩnh Hùng.
Đôi mắt anh lập tức lạnh đi, anh bước tới và trực tiếp bóp cổ Mạc Vĩnh Hùng.
“Ai cho mày lá gan dám đụng đến tao?”
Hai mắt Mạc Vĩnh Hùng trợn tròn xoe, muốn đưa tay đẩy cái tay đang bóp cổ mình ra.
Nhưng mà, cho dù anh ta có dùng sức thế nào thì cũng không thể thoát được.
Khuôn mặt anh ta đỏ bừng lên!
“Buông… Buông tao ra”
Vừa dứt lời, Vũ Hoàng Minh đã hung hăng đấm vào bụng anh ta một phát, phần bụng truyền đến đau đớn kịch liệt khiến anh ta không nhịn được quỳ xuống mặt đất.
Một câu cũng không nói lên lời.
Nhưng lúc này, một âm thanh sắc bén vang lên.
“Đoàng!”