Chương : Đầu tư bảy trăm tỷ Trong phòng khách.
Vũ Hoàng Minh khẽ cười.
Thật sự đừng nói anh là tổng giám đốc của tập đoàn Thanh Vân.
Chẳng qua anh chỉ là lãnh đạo không làm việc không quan tâm tới công việc mà thôi.
Tài chính bảy trăm tỷ đối với anh mà nói quả thực không là gì cà.
Nhưng mà mình không nên nhúng tay vào chuyện này.
“Vũ Hoàng Minh, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói lung tung.”
Sắc mặt ông cụ Tô tr nên hơi khó coi.
Bảy trăm tỷ?
Cậu ta thật sự cho rằng là khiêng bao tải đi nhặt sao?
Tô Cao Cường đứng ở một bên cười giễu: “Vũ Hoàng Minh, nếu như cậu thật sự có thể giúp tập đoàn Tô Thị của tôi huy động được bảy trăm tỷ đầu tư thì tôi tuyệt đối sẽ không nói gì cả gả con gái cho cậu! Cậu thấy thế nào?”
Nói trắng ra là.
Nếu như Vũ Hoàng Minh có khả năng kia thì cũng sẽ không giữ lại đến bây giờ mới dùng.
Sắc mặt của Tô Thanh Trúc càng thêm thắt lại, bàn tay nhỏ nắm thật chặt tay của anh.
Vũ Hoàng Minh nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay của cô ra hiệu cô đừng lo lắng.
“Được, vậy thì tôi sẽ ngả bài với mọi người.”
“Tôi chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thanh Vân.”
Anh vừa mới dứt lời cả phòng họp đều trờ nên yên lặng.
Ngay cả Tô Thanh Trúc cũng nhìn anh với vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhưng mà không lâu sau tất cả mọi người đều cười vang.
“Tô Thanh Trúc, em thật sự tìm được một người chồng tốt đó, tập đoàn Thanh Vân là của anh ta, ha ha ha ha, thật sự là buồn cười chết chị.”
Tô Thanh Mai cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Trên mặt ông cụ Tô cũng lộ ra vẻ châm chọc.
Nếu như anh nói những lời này với người khác thì họ sẽ tin.
Nhưng tập đoàn Tô Thị cũng không phải là giấy nên vẫn có không ít tin tức ngầm.
Tập đoàn Thanh Vân tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có thể sẽ có nhân vật lớn chống đỡ ở phía sau.
Vậy mà Vũ Hoàng Minh lại nói tập đoàn Thanh Vân là của cậu ta, đây chính là chuyện cười.
“Hoàng Minh, anh…”
Tô Thanh Trúc cũng nhìn Vũ Hoàng Minh với vẻ không thể tin được.
Không phải cô không tin mà là không dám tin.
Cho đến bây giờ, tất cả gia tộc ở Vân Xuyên không có ai biết lai lịch của tập đoàn Thanh Vân như thế nào.
Trước đó Vũ Hoàng Minh đã từng nói với cô tập đoàn Thanh Vân là công ty của một người bạn của anh.
Chỉ là người đó không có thời gian nên bây giờ Sở Thanh Nam đang giúp đỡ quản lý mà thôi.
Nhưng bây gið Vũ Hoàng Minh lại nói ngươi đó là anh, vậy thì hơi quá.
“Thanh Trúc, em có tin anh không?”
Ánh mắt Vũ Hoàng Minh bình tĩnh nhìn Tô Thanh Trúc.
Tô Thanh Trúc mím môi không nói gì.
Nhưng mà Dâu Tây ở bên cạnh lại dùng giọng nói non nớt nói: “Con tin ba.”
Sau thời gian chế giễu ngắn ngủi rốt cục căn phòng cũng trở nên yên tĩnh.
“Được rồi Vũ Hoàng Minh, đây là chuyện của nhà họ Tô chúng tôi, cuộc nói chuyện tiếp theo của chúng tôi sẽ dính tới một số bí mật thương mại nên cậu hãy về trước đi.”
Ông cụ Tô nhìn Vũ Hoàng Minh giọng điệu bình tĩnh nói.
Vũ Hoàng Minh cũng không tức giận mà chậm rãi nói: “Xem ra các người không muốn có khoản đầu tư khoảng bảy trăm tỷ kia?”
Tất cả mọi người trong nhà họ Tô lập tức mở miệng.
“Cậu cho rằng cậu là ai? Đầu tư bảy trăm tỷ nói ném là có thể ném sao?”
Cậu nhanh chóng cút đi đừng ở đây làm chướng mắt chúng tôi.
“Vũ Hoàng Minh, đây là chuyện của nhà họ Tô nên chưa tới phiên cậu nói chuyện, cậu cút ra ngoài ngay.”
Vũ Hoàng Minh không còn cách nào, dang tay ra: “Được thôi, nếu như các người đã không muốn vậy thì tôi cũng sẽ không ép buộc, chỉ là đến lúc đó cácngười đừng đến cầu xin tôi là được rồi.”
Nói xong anh dẫn theo Dâu Tây định rời khỏi đây.
Nhưng mà ông cụ Tô lại mở miệng.
“Vũ Hoàng Minh, hết lần này đến lần khác cậu luôn miệng nói cậu có thế để tập đoàn Thanh Vân đầu tư cho nhà họ Tô bảy trăm tỷ, vậy cậu lấy sức mạnh đó ở đâu ra?”